Rể Quý Trời Cho

Chương 181: Motor harley dẹp đường




“Không phải anh nói ngài Phùng muốn tiếp đón một nhân vật quan trọng sao?” Tống Lộ Tử lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, chẳng lẽ nhân vật quan trọng mà ngài Phùng muốn tiếp đón đang ở nơi này? Em nhìn những chiếc motor này đi, có giống đặc biệt đến dẹp đường không, nhân vật lớn mới được đối xử như vậy.” Đường Vân Xuyên nói.

Tống Lộ Tử gật đầu, lập tức không còn hâm mộ chiếc Porsche kia của nhà Hứa Bích Hoài nữa.

Dưới cái nhìn của cô ta, bây giờ Đường Vân Xuyên làm việc cho Phùng Diệc Thần, chắc chắn sau này có thể bước đến độ cao của Phùng Diệc Thần, đến lúc đó cô ta cũng có thể ngồi Rolls-Royce, để mọi người đặc biệt dẹp đường cho cô ta.

Mà Hứa Bích Hoài gả cho đồ ăn hại Lâm Thanh Diện, cho dù nhà cô mua Porsche cũng không thể thay đổi được sự thật này, Hứa Bích Hoài có lợi hại hơn nữa, đạt được đến mức độ này, cũng đã là đi đến điểm cuối rồi.

“Ngài Phùng là ai?” Tống Huyền Khanh nhìn chằm chằm chiếc Rolls-Royce và motor Harley ở hai bên đường kia, trên mặt cũng khẽ lộ vẻ kinh ngạc.

“Ngài Phùng là ông chủ buôn bán ngọc thạch lớn nhất huyện Ngọc Điền chúng ta, toàn bộ vụ làm ăn ngọc thạch phỉ thúy của huyện Ngọc Điền đều dựa vào ngài Phùng mà phát triển, ngài Phùng chính là trời, không có mấy người dám chọc vào anh ta.” Tống Lộ Tử giải thích.

Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa nghe thấy vậy thì đều sửng sốt, không ngờ bọn họ vừa đến nơi này đã gặp phải người lợi hại nhất của huyện Ngọc Điền.

Tống Lộ Tử vội vàng bắt lấy cơ hội này, lên tiếng: “Cô, chú, cháu nói với hai người, bây giờ Vân Xuyên đi theo ngài Phùng, anh ấy chính là trợ lý của ngài Phùng, chờ sau này phát triển hơn nữa, không chừng có thể trở thành người tin cậy bên cạnh ngài Phùng, đến lúc đó Vân Xuyên cũng có thể hưởng thụ việc ngài Phùng đặc biệt dẹp đường này.”

Đường Vân Xuyên cũng rất đắc ý, xua xua tay nói: “Khiêm tốn chút, bây giờ vẫn chưa đi lên được vị trí kia đâu.”

Tống Lộ Tử liếc nhìn Hứa Bích Hoài cười nói: “Sao nào, ít nhất còn có hi vọng, không giống một số người, đời này cũng chỉ có thể làm đồ ăn hại, em nói đúng không, Bích Hoài.”

Hứa Bích Hoài tức giận lườm cô ta một cái, trong lòng cô cũng không cảm thấy Đường Vân Xuyên này có gì tài giỏi, thật ra muốn nói đến tài giỏi, Lâm Thanh Diện mới là tài giỏi nhất.

Trên mặt hai người Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đều tỏ ra khó chịu, bọn họ cũng không biết thân phận của Lâm Thanh Diện, nghe thấy Tống Lộ Tử khoe khoang ở chỗ này, nhất thời cảm thấy con gái mình gả cho Lâm Thanh Diện thật thiệt thòi.

“Lâm Thanh Diện, cậu cũng học tập người ta chút đi, đừng cả ngày vô công rồi nghề.” Tống Huyền Khanh trừng mắt nói một câu.

Lâm Thanh Diện cũng không trả lời bà mà nhìn chằm chằm chiếc Rolls-Royce kia.

Tống Lộ Tử thấy Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm chiếc Rolls-Royce kia, lập tức khinh bỉ: “Đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy, như thế nào đi nữa, người ta cũng không thể nào là đến đón cậu.”

Lúc này có một người từ trên Rolls-Royce đi xuống, chính là Phùng Diệc Thần mặc âu phục đắt đỏ, anh ta nghĩ đến hôm nay Lâm Thanh Diện đến, nhất định phải long trọng một chút, nên đã mặc bộ quần áo đắt đỏ nhất của mình.

Lẽ ra giờ này Lâm Thanh Diện cũng đã đến huyện Ngọc Điền rồi, Phùng Diệc Thần quét mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đứng bên cạnh một chiếc Porsche, hai mắt lập tức lóe sáng, vội vàng đi về phía bên đó.

“Ngài Phùng đó đi về phía chúng ta sao?” Hứa Bích Hoài lên tiếng nói một câu.

Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên cũng vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao Phùng Diệc Thần lại đi về phía bọn họ.

Chỉ có Lâm Thanh Diện biết, Phùng Diệc Thần đang đi về phía anh, nhưng anh cũng không muốn rêu rao như vậy, vì thế nhíu mày lại.

“Vân Xuyên, chẳng lẽ ngài Phùng đến tìm anh.” Bỗng nhiên Tống Lộ Tử nói.

Đường Vân Xuyên lập tức vui mừng trả lời: “Cũng có thể lắm, chẳng lẽ anh ta muốn giới thiệu anh trước mặt nhân vật quan trọng kia, như vậy chẳng phải anh sẽ có cơ hội lên như diều gặp gió sao?”

Tống Lộ Tử vui mừng kêu lên một tiếng, lại nói: “Vân Xuyên, em thấy có thể lắm, nếu không sao lúc này ngài Phùng lại đi về phía chúng ta chứ, chắc chắn anh ta thấy anh cũng ở nơi này nên muốn cho anh làm quen với nhân vật quan trọng kia.”

Đường Vân Xuyên cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, trước đây thái độ của Phùng Diệc Thần đối với anh ta cũng không khác gì với nhân viên khác, anh ta cũng không ngờ hôm nay Phùng Diệc Thần sẽ coi trọng anh ta, điều này khiến anh ta có cảm giác được ưu ái mà lo sợ.

Ngay khi Phùng Diệc Thần sắp đi đến chỗ đám người Lâm Thanh Diện, Đường Vân Xuyên đã sẵn sàng bước lên chào hỏi Phùng Diệc Thần.

Lúc này Lâm Thanh Diện trừng mắt lườm Phùng Diệc Thần ra hiệu anh ta không được đến đây.

Phùng Diệc Thần lập tức dừng ngay tại chỗ, anh ta không biết mình sai ở chỗ nào mà nhìn Lâm Thanh Diện, vốn tưởng rằng Lâm Thanh Diện sẽ vui vẻ vì anh ta đến đón, bây giờ xem ra, dường như Lâm Thanh Diện hơi không vui.

Anh ta nhớ đến Lâm Thanh Diện luôn rất khiêm tốn, hơn nữa cũng nói với anh ta là không được đi đón anh, anh ta cho rằng Lâm Thanh Diện tức giận rồi, sau lưng lập tức rịn ra đầy mồ hôi lạnh.

Lâm Thanh Diện lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Phùng Diệc Thần.

“Đừng đến đây, tôi sẽ gặp anh sau, anh về trước đi.”

Phùng Diệc Thần nghe thấy điện thoại di động vang lên, lập tức lấy ra liếc mắt nhìn, sau đó không nói hai lời mà bước trở về phía chiếc Rolls-Royce, sau khi ngồi lên xe, lái Rolls-Royce sang bên cạnh.

“Anh Diện, anh lái xe đi trước đi, nếu không đợi lát nữa bên này đông người, xe của anh không lái đi được.” Phùng Diệc Thần gửi một tin nhắn cho Lâm Thanh Diện.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng này, cô rất chắc chắn, sau khi Lâm Thanh Diện lấy điện thoại di động ra thì Phùng Diệc Thần chạy về trong xe, hơn nữa Phùng Diệc Thần cũng xem điện thoại di động, chẳng lẽ vừa rồi Lâm Thanh Diện gửi tin nhắn cho Phùng Diệc Thần?

Trong lòng Hứa Bích Hoài cực kỳ kinh ngạc, nếu thật sự là thế, vậy chứng tỏ người hôm nay Phùng Diệc Thần đón tiếp chính là Lâm Thanh Diện.

Trên mặt Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên ỏ rõ vẻ kỳ lạ, không biết sao Phùng Diệc Thần mới đi được nửa đường mà lại chạy trở về rồi.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài, lên tiếng nói: “Lên xe đi.”

Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu, mở cửa xe ngồi vào trong, sau đó lại gọi Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đi vào trong xe.

Lâm Thanh Diện nhìn Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên, lên tiếng nói: “Bây giờ không có người chặn, các anh cũng mau lái xe đi, nếu không chờ lát nữa lại không đi được rồi.”

Tống Lộ Tử lập tức trừng mắt, cất lời: “Lâm Thanh Diện, cậu điên rồi, đây chính là ngài Phùng bày ra để tiếp đón nhân vật quan trọng, cậu dám đi ra từ chỗ này sao?”

Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Đường này là đường chung, không có quy định nào nói chỉ bọn họ mới được đi.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện ngồi vào trong xe, nổ máy, lái về phía trước.

Tống Lộ Tử còn muốn ngăn cản, Đường Vân Xuyên kéo tay cô ta cười nói: “Là cậu ta tự tìm đường chết, cứ để cậu ta đi đi, em cũng không phải không biết thủ đoạn của ngài Phùng, chờ lát nữa xe của bọn họ đi qua, chắc chắn ngài Phùng sẽ đập xe của cậu ta, đến lúc đó chỉ có cậu ta phải khóc.”

Tống Lộ Tử nghĩ thầm đúng là như vậy, bèn cười lạnh nhìn xe Lâm Thanh Diện lái về phía trước.

Hai người Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa ngồi trong xe cũng hơi sợ, không ngờ Lâm Thanh Diện lại muốn đi trên con đường người ta dẹp ra, đây không phải là gây phiền phức cho người ta sao.

“Lâm Thanh Diện, cậu làm gì vậy, mau mau dừng lại, đường này không phải dẹp ra cho cậu, lát nữa người ta tìm đến, chúng ta sẽ gặp phiền phức.” Tống Huyền Khanh hô lên.

Lâm Thanh Diện mỉm cười lên tiếng: “Chắc sẽ không có chuyện gì đâu, dù sao bây giờ cũng không có xe nào đi qua.”

Tống Huyền Khanh lập tức nóng ruột, chửi ầm lên: “Lâm Thanh Diện, cậu muốn chết cũng đừng mang theo bọn tôi, cậu mau dừng xe cho tôi, tôi muốn đi xuống!”

“Anh rể, anh cũng trâu bò quá, đây chính là ngài Phùng dẹp đường đấy.” Tống Uy cũng hơi sợ hãi.

Hứa Bích Hoài quay đầu liếc nhìn ba người Tống Huyền Khanh, lên tiếng nói: “Nghe Thanh Diện đi, chúng ta đi qua chỗ này chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Sao con biết? Đây chính là nhân vật lớn của huyện Ngọc Điền đấy, người ta chịu cho chúng ta đi qua sao?” Tống Huyền Khanh khó hiểu hỏi.

Hứa Bích Hoài cũng không biết phải giải thích với Tống Huyền Khanh như thế nào, nói một câu: “Con tin Lâm Thanh Diện.”

Lâm Thanh Diện mỉm cười đạp chân ga một cái, chạy băng băng xuyên qua con đường này.

Sau khi nhìn thấy người của ngài Phùng vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, phảng phất như đường này chính là dẹp ra cho bọn họ vậy, trên mặt Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đều chứa đầy nghi ngờ.

“Chẳng lẽ nhân vật lớn của huyện Ngọc Điền này lại hiền lành thế sao, vậy mà không gây phiền phức cho chúng ta?” Hứa Quốc Hoa lên tiếng nói.

“Chắc là vậy, Lâm Thanh Diện, lần này cậu may mắn, người ta không gây phiền toái cho chúng ta, nếu lần sau cậu còn như vậy, sau này cậu cũng đừng hòng chạm vào xe nữa!” Tống Huyền Khanh thấy không có chuyện gì thì yên tâm, chỉ nói thầm hai câu.

“Chờ mà xem, chắc chắn lát nữa người của ngài Phùng sẽ xông lên đập xe của bọn họ.” Đường Vân Xuyên cười lạnh nói.

Tống Lộ Tử cũng mong đợi nhìn xem.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện, xe của Lâm Thanh Diện lái qua chiếc Rolls-Royce của Phùng Diệc Thần, cũng không ai xông lên đập xe của bọn họ.

Trái lại sau khi xe của Lâm Thanh Diện đi rồi, Phùng Diệc Thần lại từ trong xe đi xuống, đưa mắt nhìn xe của Lâm Thanh Diện rời đi.

Trên mặt hai người cực kỳ sợ hãi, điều này không phù hợp với tác phong của ngài Phùng chút nào, lại cứ để cho xe của Lâm Thanh Diện đi qua như vậy?

Hơn nữa Phùng Diệc Thần còn chờ đến khi xe của Lâm Thanh Diện đi xa mới lên xe, mang theo đội xe motor của mình rời khỏi nơi này.

Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên nhìn đoàn người đang chen chúc trên con đường trước mặt, đều ngây ngẩn cả người, bây giờ bọn họ muốn đi, cũng chỉ có thể nhích từng chút từng chút một ra ngoài.

Tống Lộ Tử tức nghiến răng nghiến lợi, hô lên một câu: “Sao đám người này lại may mắn như vậy chứ, thế mà ngài Phùng lại không trừng trị bọn họ!”

Đường Vân Xuyên hừ lạnh một tiếng, cất lời: “Chắc chắn lúc ấy ngài Phùng nhìn thấy bọn họ ở cùng một chỗ với anh, cho là bọn họ có quan hệ tốt với anh nên mới tha cho bọn họ.”

Tống Lộ Tử lập tức gật đầu đáp lời: “Chắc chắc là như vậy, bọn họ thật là không biết xấu hổ, nếu không phải có anh, chắc chắn xe của bọn họ đã bị đập rồi.”

“Quên đi, dù sao bọn họ cũng là họ hàng của em, ngày sau ngài Phùng có hỏi đến, anh sẽ xử lý, nhưng nếu sau này bọn họ còn dám ỷ vào mặt mũi của anh mà làm xằng làm bậy, anh sẽ không để ý đến việc bọn họ là họ hàng của em nữa.” Đường Vân Xuyên bĩu môi nói.

“Vân Xuyên, anh thật là rộng lượng, lần sau bọn họ còn như vậy, anh cứ để ngài Phùng trừng trị bọn họ, không cần phải để ý đến bọn họ có phải họ hàng của em hay không.” Trên mặt Tống Lộ Tử cực kỳ sùng bái nhìn Đường Vân Xuyên.

Sau đó hai người cùng nhau đi lên chiếc xe bên cạnh, nhích từng chút từng chút một ra khỏi đoạn đường này.