CHƯƠNG 1809: NĂNG LỰC HOÀN TOÀN MỚI
“Xong rồi, lần này mình không phải tới số rồi chứ? Không ngờ rắn đồng sinh cộng tử không có chuyện, nhưng mình bây giờ gặp xui rồi, không ngờ mình khi chết đi còn liên lụy tới một con rắn, thật sự không ra làm sao.”
Vừa rồi khi Lâm Thanh Diện muốn nôn ra thứ đã nuốt xuống kia, nhưng phát hiện lúc này đã muộn rồi, nếu như thật sự muốn lấy dị vật trong bụng con bọ cạp đó ra, vậy thì phải rạch bụng Lâm Thanh Diện, như thế, còn không bằng bị tuyết đè chết cho rồi.
Theo trực giác, Lâm Thanh Diện cảm thầy trong cơ thể dường như có thứ như trân châu, quỷ biết trong con bọ cạp đó rốt cuộc chứa thứ gì, dù sao người bắt bọ cạp kỳ lạ như vậy, bọ cạp bắt được há không phải càng thêm kỳ lạ hay sao?
Lúc này Lâm Thanh Diện phát hiện nước trong nồi sắt hiện nay đều đóng băng rồi, hơn nữa bên trong có chút ánh sáng màu lam yếu ớt, nồi sắt hiện nay bởi vì rất lạnh giá, đã mỏng tang như giấy, Lâm Thanh Diện chạm nhẹ vào, chiếc nồi sắt lập tức nứt vỡ.
Lâm Thanh Diện lúc này tâm trạng nặng nề lấy ra quả câu thủy tinh, hiện nay đi xin sự giúp đỡ của người ăn xin, là cách duy nhất anh làm được, nều không, Ô Mộc hiện nay chưa có trở về, anh đều không rõ nên nói chuyện kỳ lạ này với ai?
Bình thường nghe thấy náo kịch như này, sợ rằng đều sẽ cười chê đương sự không suy nghĩ, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ, nếu như bản thân ở trong cảnh nguy hiểm như này, căn bản không thể suy nghĩ đàng hoàng được.
Quả cầu thủy tinh của anh xuất hiện bóng người của người ăn xin ở bên kia, Lâm Thanh Diện thầm thở dài, hiện nay người ăn xin nói anh không cứu được, vậy thì Lâm Thanh Diện sẽ nằm yên đợi chết, anh từ đầu tới cuối chưa từng đấu với Vương lão gia có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa rất nhiều quỷ ké.
Nhưng sau khi người ăn xin nghe nói chuyện của anh, không có lập tức bày tỏ sự thương xót với Lâm Thanh Diện, mà ở trong trí nhớ của mình, lục tìm tên gọi của thứ đó.
Thứ Lâm Thanh Diện nuốt xuống, thứ ở trong con bọ cạp, vậy mà là có tên, néu có tên gọi, chắc sẽ không phải là vật kịch độc.
gì đâu nhỉ?
“Cậu bây giờ không cần khẩn trương, chuyện này không có tồi tệ như cậu nghĩ, có lẽ sẽ có cơ hội chuyển biến, ít nhất, cậu bây giờ không thể dùng tâm trạng cực kỳ bi quan nhìn nhận những chuyện này, nều không khả năng tất cả đều không thể vãn hồi rồi.”
Lâm Thanh Diện thở dài, nghĩ mình thật sự là nhà dột còn gặp mưa đêm, chuyện có tỷ lệ nhỏ như vậy, cũng có thể bị anh đụng phải, nếu lúc đó anh không tham ăn, sợ rằng chuyện này sẽ không xảy ra trên đầu anh.
Nhưng không lâu sau, người ăn xin vậy mà lộ ra vẻ mặt rất vui mừng, lời nói sau đó nói với Lâm Thanh Diện đã khiến Lâm Thanh Diện thoát khỏi cảm xúc bi quan.
May mà vào lúc này, Ô Mộc đã quay lại, có điều anh ta không có mang về tin tốt, mà nói xung quanh đây đều là một màn tuyết trắng bao trùn, căn bản không tìm được đường.
“Lâm Thanh Diện chúc mừng cậu, cậu tuyệt đối đừng nghĩ tôi bị điên, viên trân châu mà cậu nuốt, chắc là Băng Phách Viên Châu, tôi vừa mới nghĩ trong môi trường địa lý ở chỗ cậu, và xuất hiện trong bụng bọ cạp, vậy thì tôi cơ bản có thể phán đoán, đó chính là Băng Phách Viên Châu.
Lâm Thanh Diện không biết Băng Phách Viên Châu là thứ gì, nhưng anh nhìn ra trên mặt của người ăn xin không có lộ ra cảm xúc bi thương hay tuyệt vọng, vậy thì tất cả đều dễ phán đoán rồi.
Thứ anh nuốt, không những không có bát kỳ tổn hại đối với cơ thể, còn có khả năng khiến anh nhiều thêm một hai kỹ năng khác, điều này chưa chắc không phải là một chuyện tốt!
Lâm Thanh Diện thằm thở phào trong lòng, nghĩ bản thân đã gặp phải nhiều chuyện lạ thường như vậy, hiện nay có đại ngỗ như này, lẽ nào không phải là điều đương nhiên sao?
Sẽ không có ai vận khí cứ tệ mãi được!
Lâm Thanh Diện siết chặt nắm đắm, đột nhiên tràn ngập lòng tin về con đường phía trước, vùng núi tuyết này và Vương lão gia, đều không thể ngăn cản bước chân tiến về phía trước của anh, anh muốn hướng về phía mặt trời, quang minh chính đại mà đi.
Ô Mộc lúc này vừa hay quay lại, gãi gãi đầu, không rõ Lâm Thanh Diện rốt cuộc gặp phải chuyện gì, thầy anh vừa khóc vừa cười, trong lòng rất không biết như nào.
Người ăn xin bảo Lâm Thanh Diện biểu diễn mộ chút, Băng Phách Viên Châu rốt cuộc có công hiệu thần kỳ gì, tuy ông ta rõ ràng có một thứ như Băng Phách Viên Châu, nhưng dù sao loại bảo bối nhìn rồi sẽ khiến người ta cảm thấy đỏ mắt, phải xem cơ duyên tạo hóa của mỗi người, người ăn xin như ông ta có lợi hại như nào, cũng chưa từng thầy thứ này.
Lâm Thanh Diện lúc này đưa tay thăm dò, đột nhiên phát hiện ở cổ tay của tay phải của anh xuất hiện một ấn ký hình viên trân châu màu lam, bên trên ẩn hiện ánh tuyết nhàn nhạt.
Lâm Thanh Diện phát tay, nơi trước đó bị tuyết đè, đột nhiên hình như trồng trơn, chỉ đề lại phiến đất trơ chọi và một ít cỏ, néu không phải anh, những cây cỏ nhỏ này phải đến mùa xuân mới có thể mọc ra.
Nhưng sau khi Lâm Thanh Diện dùng tay trái phẩy nhẹ, nơi này đột nhiên xuất hiện càng nhiều tuyết, đây thật sự là kỹ năng thần kỳ, người ăn xin ở bên kia cũng ôm mặt của mình cười rồi nói, ông ta chưa từng thây cảnh tượng kỳ lạ như vậy, Lâm Thanh Diện lúc này đóng quả cầu thủy tinh lại, trong lòng anh đã có một suy nghĩ to gan.
Anh dùng tay phải đưa về phía trước, tay phải của anh đi tới đâu, những băng tuyết đó đều hòa tan, không có gì ngoại lệ.
Ô Mộc nhìn thấy một màn này, trong lòng rất ngưỡng mộ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui cho người anh em tốt của mình.
Anh ta không rõ Lâm Thanh Diện trước đó sao lại có loại buồn bã thậm chí là bi thương, chỉ cảm thấy bọn họ sẽ có một ngày gặp may mắn.
Nhưng khi Lâm Thanh Diện dùng tay phải đưa vào bên dưới chân núi tuyết, lại bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, trên mặt xuất hiện vẻ quyết tuyệt, Ô Mộc lúc này vội vàng kéo Lâm Thanh Diện, nghĩ anh có phải có một hai loại kỹ năng hoàn toàn mới, chuẩn bị đơn phương khiêu chiến với Vương lão gia không, chuyện này không được!
Lâm Thanh Diện lúc này lại nói với Ô Mộc rằng mình có cách tìm rắn phát sáng rồi.
Trước đó trong quyển Bách Xà Phổ mà Vương Tiểu Lâm cho anh xem, có nói rắn phát sáng thích nhất chui vào dưới lớp băng.
Mà tầm nhìn của con người không thể xuyên qua những khối băng trắng đó, cho nên có thẻ có hiệu quả ẩn náu rất tốt, nhưng bây giờ trong cơ thể của anh có Băng Phách Viên Châu, những khói băng đó đối với anh mà nói không đáng là gì.
Ô Mộc cũng bị suy nghĩ to gan này làm cho kinh ngạc, vội vàng lộ ra nụ cười.
Hai người cứ tiếp tục đi như vậy, có điều đã thay đổi phương hướng khác.
Nói ra rất nực cười, trước đó bọn họ muồn xuống núi, bây giờ lại thở hồng hộc, muốn làm sao lên núi.
Hai người bọn họ hiện nay cảm thấy nhát định có thể tìm được rắn phát sáng, lại không biết thứ gì đang chờ bản thân rơi vào bẫy.