Rể Quý Trời Cho

Chương 1758




CHƯƠNG 1758: BỨC THƯ BÍ ÂN

Sau khi nghe những lời kia, Lâm Thanh Diện chỉ lắc đầu, sau đó mới mở miệng nói: “Cho dù nói thế nào, Nặc Nặc đứa nhỏ thưa dạ này vẫn muốn ở lại đây học tập thêm một khoảng thời gian nữa, hơn nữa những chuyện trước đây Chưởng môn cũng giúp tôi không ít, những chuyện này đều là tôi nên làm.”

Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói tiếp.

“Bây giờ Chưởng môn cũng không cần để những chuyện này ở trong lòng, chỉ cần chú ý sau này đừng để xảy ra những chuyện như vậy nữa là được.”

Đường nhiên lời này cũng coi như một kiểu nhắc nhở khác, cho dù như thế nào đi chăng nữa.

Chuyện lần này đều do lòng tham của đối phương mới gây nên kết quả như vậy.

Chưởng môn Hạo Nhiên Môn cũng biết ý tứ trong lời nói của đối phương, giờ phút này vẻ xấu hỗ trên mặt càng thêm rõ ràng hơn.

Tuy thế nhưng cũng biết rõ đối phương cố ý giữ mặt mũi cho mình nên mới không nói toạc chuyện này ra trước mặt mọi người.

Thế là lúc này, lòng cảm kích với Lâm Thanh Diện cũng càng thêm mãnh liệt.

Giờ phút này ông ta mở miệng thành tâm thành ý nói: “Lâm huynh, yên tâm đi, sau này nhất định tôi sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa, bài học lần này đã quá đủ rồi, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép nó lại xảy ra thêm một lần nào nữa.”

Lâm Thanh Diện nghe được lời này tự nhiên cũng biết, đối phương đã hiểu ý của mình nên cũng không nói thêm gì nữa.

Đám người cũng hết sức vui mừng bởi vì Chưởng môn Hạo Nhiên Môn đã tỉnh táo lại, bởi vì cho dù như thế nào thì đối phương cũng là nòng cốt của Hạo Nhiên Môn.

Nếu ông ta thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì rất có thể Hạo Nhiên Môn sẽ trở thành thần long không đầu.

Đến lúc đó sẽ trở thành đối tượng công kích chính của tà phái.

Bây giờ đối phương tỉnh táo lại tự nhiên cũng sẽ tránh được chuyện này, nên giờ phút này tất cả mọi người mới hết sức vui mừng.

Mà đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến một phong thư, sau khi mọi người thấy một màn này không nhịn được sinh lòng cảnh giác.

Hơn nữa vào lúc này mọi người cũng phát hiện ra, trong thư này đã viết rõ là giao cho Lâm Thanh Diện.

Thế là đám người không dám tùy tiện mà chỉ đưa thư tới giao cho Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện hơi bắt ngờ, không biết rốt cuộc là ai vào lúc này.

Lại gửi tới một phong thư như thế này cho mình, thế là mở ra xem.

Sau khi đọc thư xong vẻ mặt anh trở nên hơi nặng nề, hiển nhiên trong thư này ghi chép một chút việc.

Cũng bởi vậy nên đám người cũng hơi tò mò, nhưng cũng không ai nói gì.

Dù sao phong thư này cũng giao cho Lâm Thanh Diện, dù trong đó có viết cái gì thì cũng là việc riêng của người ta.

Cho dù bọn họ có tò mò như thế nào đi nữa thì cũng không thể tùy tiện tìm hiểu việc riêng của người khác.

Sau khi Lâm Thanh Diện đọc thư xong, vẻ mặt trở nên suy tư nặng nề mắt một lúc, rồi nói với Chưởng môn Hạo Nhiên Môn: “Bây giò độc tố của ông đã được giải trừ hoàn toàn, ông chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một thời gian là sẽ khôi phục.”

Chưởng môn Hạo Nhiên Môn nghe tin đối phương đã xem xong thư nhưng lại không hề đề cập tới nội dung của bức thư.

Ngược lại còn căn dặn bản thân mình sau này chú ý tới sức khoẻ, nên cũng biết trong thư viết một số nội dung mà những người này không thể biết được.

Thế là lúc này mới hiểu rõ nhẹ gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Lâm huynh yên tâm đi, bây giờ độc tố đã được giải trừ toàn bộ, tiếp theo tôi chỉ cần từ từ điều dưỡng là được.”

Lâm Thanh Diện nghe xong cũng nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Sau một hồi trầm mặc, anh lại mở miệng dặn dò lần nữa.

“Bây giờ cơ thể của ông vẫn còn hơi suy yếu, cần nghỉ ngơi thật tốt một chút mới được, trong khoảng thời gian này, nhớ là không thể mệt nhọc quá độ, bao gồm cả hồn lực trong cơ thể ông cũng không thể sử dụng quá độ.”

Nói đến đây anh dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục mở miệng nói tiếp: “Lần trúng độc này đã tổn thương tới gốc rễ của ông nên ông tuyệt đối không được xem thường, lần này nhất định phải an tâm điều dưỡng một thời gian.”

Đối phương thấy đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà Lâm Thanh Diện vẫn trước sau như một quan tâm tới thân thể của mình, lúc này trong lòng lại càng thêm xấu hổ.

Nhưng ông ta cũng không nói gì thêm mà chỉ nhẹ gật đầu tỏ ra là mình đã biết.

Bấy giờ Lâm Thanh Diện mới an tâm gật đầu, sau đó nói lời từ biệt.

“Bây giờ tôi còn có chút việc cần phải đi xử lý, khoảng thời gian này Nặc Nặc giao cho các người, hi vọng các người có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ này.”

Vừa rồi lúc anh xem thư phát hiện bên trong lá thư này viết rằng nếu Lâm Thanh Diện muốn biết chuyện bây giờ mình lo lắng nhất là chuyện gì thì phải đi tới một thôn trang nhỏ.

Mặc dù lúc mới bắt đầu nhìn thấy nội dung của lá thư, anh luôn cảm thấy nhất định trong này có chuyện không thể cho ai biết được.

Nhưng vì biết rõ nghỉ ngờ trong lòng nên vẫn quyết định tự mình đi đến đó một chuyến.

Cũng chính vì vậy mới nói lời từ biệt vào lúc này, chỉ có điều anh không thể đưa theo con gái bên mình được.

Thế là lúc này mới nhờ đối phương, nhất định phải chăm sóc tốt cho con gái của mình.

Chưởng môn Hạo Nhiên Môn nghe xong chuyện này thì gật đầu đồng ý.

“Lâm huynh cứ yên tâm, cho dù lý do là gì thì tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé Nặc Nặc này, nếu anh có việc thì cứ đi làm việc của mình trước đi.”

Lúc này Lâm Thanh Diện mới an tâm gật đầu chuẩn bị rời đi, kết quả lại nhìn thấy con gái dùng vẻ mặt khổ sở nhìn mình.

Thế là ít nhiều trong lòng vẫn không đành lòng lắm, anh ngồi xổm xuống để an ủi tâm trạng của con gái.

“Thời gian này ba vẫn còn một số việc phải xử lý, con ngoan ngoãn đợi ở đây học tập cho giỏi, nhớ nhất định phải ngoan ngoãn, không được gây thêm rắc rối cho Chưởng môn.”

Mặc dù Nặc Nặc không nỡ để ba mình đi nhưng cũng biết rõ chuyện nặng nhẹ, cô bé nhẹ gật đầu.

Lúc này Lâm Thanh Diện mới an tâm rời khỏi đây.

Anh biết, Nặc Nặc ở đây mà nói là tương đối an toàn, thế nên anh cũng không do dự nhiều mà cất bước rời khỏi Hạo Nhiên Môn.

Sau khi đến thôn trang, phát hiện người ở đây dường như rất hướng nội, hơn nữa còn hoàn toàn không muốn giao lưu với người ngoài.

Sau khi nhìn thấy có người lạ tiến vào thôn trang, toàn bộ đều tỏ ra khủng hoảng.

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện rồi thì hốt hoảng rời khỏi nơi này, chỗ nào cũng thế.

Tất cả mọi người đều như thế, thế là trong lòng anh dâng lên một chút nghi ngờ.

“Dường như nơi đây rất kỳ lạ, chẳng lẽ có liên quan tới những chuyện đã viết trong thư ư?”

Sau khi Lâm Thanh Diện nhìn thấy những tình huống này, trong lòng hơi nghỉ ngờ.

Bởi vì chính bản thân mình hoàn toàn không hề mang theo một chút ác ý nào, nhưng dường như những người này lại rất sợ hãi dáng vẻ của anh.

Sau khi nghĩ tới những thứ này, anh chợt cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan tới lá thư kia.

Thế là anh quyết định ở lại cẩn thận xem xét một phen, nhìn xem có thể tìm ra một chút manh mối nào hay không.

Anh tìm một nhà trọ, sắp xếp lại, dự định nghỉ ngơi một chút.

Vào ban ngày dường như không phát hiện ra điều gì bắt thường, chỉ là người ở đây khá nhút nhát khi tiếp xúc với người khác mà thôi.

Nhưng đến ban đêm, lại nghe được một trận tiếng khóc quỷ dị, lúc này anh mới phát hiện ra chỗ không thích hợp.