CHƯƠNG 1738: TRẬN PHÁP
Khi vừa bắt đầu, tiến hành đột phá vô cùng thuận lợi, cả đường hát vang tiến bước, không xuất hiện bất cứ trì trệ nào.
Ngay cả Lâm Thanh Diện cũng kinh ngạc với thiên phú của thân thể con gái mình.
Cho tới khi bên ngoài truyền tới tiếng thét chói tai của phụ nữ, Nặc Nặc ở trước mặt bỗng mở to mắt.
Lâm Thanh Diện có chút hoảng, nhìn sang phía cô bé, nói to: “Nặc Nặc, con mau nhắm mắt lại, lúc đột phá không thể phân tâm.”
Lâm Thanh Diện rất nôn nóng, nhưng anh cũng biết, lúc này, mình không thể lộ ra chút hoảng hốt nào, thế là anh ép bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng anh nhìn thấy ánh mắt Nặc Nặc lóe lên vài phần mê mang, như bị thứ gì đó vây khốn.
Lâm Thanh Diện vừa nhìn liền biết chuyện có lẽ sắp xong đời rồi, nếu Nặc Nặc muốn đột phá lần này, e là không đơn giản như vậy.
Vì người bình thường nếu trong tình huống đột phá, trên thân thể xuất hiện tình huống đặc biệt, nếu ánh mắt người đó trở nên mê mang, thì chỉ có thể nói đã xuất hiện tâm ma.
Nặc Nặc bây giờ hẳn đã tiến tới trong cảnh giới vô cùng đặc thù, nếu không thì không thể nào xảy ra trạng thái như vậy, khiến người ta rất lo lắng.
“Nặc Nặc, con mau tỉnh táo lại, con bây giờ đã tiến vào trong mộng cảnh, con mau tỉnh lại.”
Mấy người bên cạnh cũng nôn nóng, mở to mắt, ngay cả chưởng môn cũng thầm lắc đầu, xem ra lần này đột phá cũng đã xuất hiện vấn đề. Nếu Nặc Nặc không mau chóng tỉnh lại, vậy tình hình thân thể cô bé sẽ trở nên càng thêm tệ hại.
Lâm Thanh Diện thấy sắc mặt Nặc Nặc ngày càng kém, ánh mắt cuối cùng mê ly, mở mắt, nhìn lung tung xung quanh, trạng thái đã nhập ma.
“Lâm Thanh Diện, chúng ta dừng lại trước đi, chúng tôi ở đây bảo vệ cô bé, anh đi tìm người cầu cứu, anh cảm thấy thế nào?
Tim người của các môn phái khác cầu cứu đi.”
Chưởng môn có chút gấp gáp nhìn Lâm Thanh Diện, chuyện lúc này e là không thể giải quyết dễ dàng nữa.
Đột phá thất bại vẫn chưa tính là gì, nhưng chỉ sợ là trong quá trình đột phá xuất hiện chút vấn đề, vậy thì cần mời các môn phái khác tới, cùng giải quyết vấn đề của Nặc Nặc.
Những danh môn vượng thế bọn họ không có phương pháp giải quyết, nếu cứ luôn thế này, Nặc Nặc rất có khả năng sẽ chết, trong môn phái mình cũng tổn thất một thiên tài tuyệt đỉnh!
Lâm Thanh Diện lập tức gật gật đầu, thu lại năng lượng của mình, xông như bay ra ngoài, mới tới nửa đường, liền nhìn thấy đại sư huynh đang ở không xa.
Đại sư huynh đứng đó không nhúc nhích như đang làm chuyện gì đó, Lâm Thanh Diện không kịp suy nghĩ nhiều liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng đột nhiên quay phắt đầu lại, chỉ nhìn thấy Hình Dung hai mắt đỏ bừng, như bị thứ gì vây khốn, lại là dấu hiệu trước khi nhập ma, xem ra không ổn chút nào.
Lâm Thanh Diện vội vàng dừng bước, đi tới trước mặt sư huynh, kéo sư huynh ra, nghiêm túc nói: “Đại sư huynh, anh làm sao vậy, sao anh cũng xuất hiện tâm ma, bây giờ Nặc Nặc xảy ra chuyện, anh mau điều chỉnh tâm thái, cùng tôi đi đến các đại môn phái.”
Lâm Thanh Diện nói rồi, kéo đại sư huynh chuẩn bị quay đầu rời đi, người bình thường đều sẽ tồn tại tâm ma, chỉ cần có thể khống chế được nó, không hoàn toàn nhập ma, vậy gần như cũng không có chuyện gì bao lớn.
Lâm Thanh Diện thấy sư huynh trước mặt không hề nhúc nhích, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc, sư huynh đứng đây, ánh mắt đỏ bừng, con ngươi cũng đỏ ngầu, cứ nhìn chằm chằm vào mình, như đang nhìn con mồi.
“Đại sư huynh, anh có chuyện gì vậy? Anh không giống trạng thái nhập ma, chẳng lẽ anh bị thứ gì khống chế?”
Lâm Thanh Diện nhìn sư huynh trước mặt, sư huynh chắc chắn sẽ không cho mình đáp án, chỉ là ánh mắt tà ma của anh ta đã bắt đầu biến đổi.
Chính trên cành cây ở không xa có một người đàn ông đồ đen, đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống, chỉ nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng kia, chính là Lâm Thanh Diện và đại sư huynh.
“Lâm Thanh Diện à, anh thật sự là ngu ngốc, không nghĩ tới đến lúc này rồi mới nhận ra cái gì là nhập ma, sao anh có thể ngu ngốc như vậy, người khác hẳn liếc mắt đã phân ra được rồi đi.”
Tà Vương cười to ha hả, hắn khống chế thân thể sư huynh, cũng truyền những lời này cho Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện lập tức nghe ra đây là giọng nói của ai, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc, không phải đã nhốt phân thân của hắn ở ngoài rồi sao?
“Ha ha, ngươi phách lối ở trước mặt ta làm gì chứ, trước đây còn không phải bị ta nhốt ở ngoài sao, bây giờ ngươi còn có tư cách ở trước mặt ta phách lối, ta thấy ngươi là chán sống rồi đi, mau giải khống chế trên người sư huynh ta ra, nếu không, đừng trách ta không khách sáo với ngươi!”
Ánh mắt Lâm Thanh Diện trở nên lãnh đạm.
Tà Vương thật sự là đến chết không đổi, lúc trước mình đã khoan dung rất lớn với hắn, không trực tiếp giết chết hắn.
Lúc đó hồn lực của Tà Vương bị trận pháp hấp thu, mình hoàn toàn có thể lợi dụng thời cơ tốt như vậy, bố trí một trận pháp khác, trực tiếp vây khốn hắn trong đó.
Tà Vương trực tiếp liền tiến vào trận pháp, sẽ hoàn toàn tử vong, cũng không còn bất kỳ cơ hội phục sinh nào nữa.
Không biết mình lúc đó rốt cuộc là mềm lòng cái gì, ngược lại bây giờ bị hắn nắm chặt lấy, cảm giác thế này vô cùng uất ức.
“Bây giờ sư huynh của ngươi ở trong tay ta, nế ngươi muốn đến môn phái khác cầu cứu, người cứ đi đi, ta để sư huynh ngươi đi cùng ngươi cũng được.”
Tà Vương có chút xấu xa nói, trước đây mình cả đường theo Lâm Thanh Diện rồi phân thân bị vây khốn, không sao, có thể thu hồi phân thân, lại phóng thích ra một phân thân khác.
Dù phân thân này không phóng thích được, cũng có thể lợi dụng năng lực của mình để khống chế người khác, nhìn dáng vẻ Lâm Thanh Diện mặt mày xanh mét liền cảm thấy có chút buồn cười.
“Ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, mau giải trừ khống chế trên người đại sư huynh, nếu không ta sẽ đích thân ra tay giết ngươi.
Ngươi đứng trên cây từ trên cao nhìn ta, ngươi cho rằng ta không phát hiện được các ngươi à?”
Lâm Thanh Diện nhìn sang vị trí của Tà Vương.
Vị trí của hắn khá ẩn nấp, thậm chí còn bố trí tầng tầng trận pháp, che giấu bóng hình hắn, người bình thường hoặc là người thực lực khá thấp tuyệt đối sẽ nhìn không ra.
“Ồ, ta còn cho rằng ngươi là đồ ngốc đâu, không nghĩ tới trước đây ngươi cũng là giả heo ăn hổ, luôn che giấu thực lực thật sự của mình, xem ra thật sự đã xem thường ngươi rồi.”
Trong lòng Tà Vương có chút kinh ngạc, rất nhanh liền thu hồi sự khinh miệt của mình đối với Lâm Thanh Diện.
Một người nếu muốn dương danh thiên hạ, vậy cần phải có năng lực nhất định, Lâm Thanh Diện trước đây biểu hiện ra khiến người ta cảm thấy anh chỉ là một kẻ ngốc có thực lực nhưng không có đầu óc.
Không nghĩ tới hắn lại trúng kế của anh, thực lực của anh không hề kém chút nào, trận pháp hắn hao hết tâm cơ bố trí, che giấu bóng dáng bản thân, không nghĩ tới thoáng chốc đã có thể bị anh nhìn ra hắn rốt cuộc đang ở nơi nào, điều này đủ để chứng minh thực lực của anh.