Rể Quý Trời Cho

Chương 1717




“Anh không thể như thế này được, em có thể hiểu tâm trạng của anh, nhưng mà anh cũng phải suy nghĩ đến tâm tư của người làm mẹ như em chứ!”

Hứa Bích Hoài nghe thấy đáp án mà mình đã dự đoán từ trước, nhưng mà cô vẫn có chút kích động.

Lâm Thanh Diện nhìn vợ mình như thế này, anh cũng không đành lòng, nhưng mà anh vẫn kiên trì nói.

“Em phải biết lần này nguy hiểm mà chúng ta gặp phải lớn tới chừng nào, cho nên anh không cho phép em đi mạo hiểm!”

Nói xong thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói tiếp: “Nặc Nặc là con gái của anh, nhưng mà em cũng là người mà anh yêu nhất đời này, hai người đối với anh mà nói đều quan trọng như nhau.”

“Anh không thể vì cứu con gái mà trực tiếp để vợ của mình đi mạo hiểm, loại chuyện này, cho dù như thế nào anh cũng sẽ không làm được đâu.”

Sau khi Hứa Bích Hoài nghe nói như vậy thì cũng không biết nên nói cái gì.

Bất kể nói như thế nào thì lời thổ lộ này của chồng mình vẫn làm nội tâm cô cảm thấy cảm động, nhưng mà cô cũng không đồng ý để một mình đối phương đương đầu với nguy hiểm.

Cô vô cùng hiểu tính cách của chồng mình, bây giờ cho dù mình có nói như thế nào thì anh cũng sẽ không đồng ý.

Cho nên, cuối cùng cô cũng chỉ có thể lựa chọn lùi một bước, sau đó mới nói.

“Nếu đã như vậy, thế thì anh đồng ý với em là hãy dẫn người theo, một mình anh đến đó sẽ không đối phó được với tình huống bên kia.”

Ban đầu Lâm Thanh Diện đã đối mặt với loại tình huống này, nhưng mà thật ra anh không đồng ý cứ tiếp tục liên lụy tới bất cứ người nào.

Nhưng mà thấy ánh mắt kiên định của vợ mình, cuối cùng anh vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

Thở dài rồi sau đó mới nói như trấn an.

“Được rồi, em yên tâm đi, anh sẽ dẫn theo những người tinh nhuệ, anh đảm bảo hết mức có thể, mang con gái mình về, đồng thời bản thân cũng an toàn.”

Chỉ là mặc dù nói như vậy, nhưng mà trên thực tế nguy hiểm lần này ai nấy cũng biết rõ trong lòng, cho nên tình huống cụ thể là như thế nào, không ai nói rõ được.

Hứa Bích Hoài cũng biết đây là bước lùi duy nhất, thế là cô cũng không tiếp tục nói cái gì nữa.

Sau khi hai người chuẩn bị một phen, buổi chiều liền đứng ở ngoài cửa thành.

“Nếu như chiều ngày mai anh vẫn còn chưa trở về, em nhớ kỹ là nhất định rời khỏi thiên tân, trở về Trái Đất.”

Lâm Thanh Diện nghiêm túc nói xong câu đó, từ đầu đến cuối ánh mắt đều dừng ở trên người Hứa Bích Hoài.

Sở dĩ anh đột nhiên nhắc tới chuyện này vào thời điểm hiện tại là bởi vì anh biết mức độ nguy hiểm lần này cao đến cỡ nào.

Nếu như ngay cả bản thân mình cũng bởi vì chuyện này mà mất mạng, vậy thì tiếp theo đây sự an nguy của vợ mình cũng không có cách nào có thể đảm bảo.

Những người tà phái đó chắc chắn sẽ sử dụng trăm phương nghìn kế để tiêu diệt hết tất cả những người bên phía mình.

Bên phía Thiên Giới cũng chưa chắc có thể giữ lại vợ mình, hơn nữa chắc chắn sẽ ra tay với Hứa Bích Hoài, cho nên lúc này trở lại Trái Đất chính là cách an toàn nhất.

Sau khi Hứa Bích Hoài nghe nói như vậy thì nhịn không được mà rơi nước mắt như mưa, nhưng mà cô vẫn nhẹ gật đầu.

Cô vô cùng rõ ràng, lần này với mấy lần trước khác biệt nhau, lần này Lâm Thanh Diện đứng trước mối nguy hiểm chưa từng có, rất có thể lời tạm biệt này chính là ly biệt.

Hai vợ chồng yên lặng ông tâm thế âm thầm chờ đợi người của mình tập hợp, sau khi đến đông đủ thì trực tiếp tiến vào thế lực tà phái.

Mọi người nhanh chóng tập trung đông đủ chờ đợi, đến khu vực trung tâm Thượng Quận Thiên Đô, băng qua con sông làm ranh giới, tiến vào phạm vi thế lực tà phái, nhanh chóng cứu Nặc Nặc ra ngoài.

Lâm Thanh Diện dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua vợ mình, sau đó anh dứt khoát xoay đầu lại dự định mang theo đám người rời khỏi.

Cho dù nói như thế nào thì lần này mình đã giải quyết tốt hết mọi thứ ở phía bên này, cũng không cần phải lo lắng.

Cho nên lúc này điều duy nhất anh có thể làm chính là phải nhanh chóng cứu con gái mình về.

Nhưng mà không ngờ tới là lúc Lâm Thanh Diện chuẩn bị rời khỏi, Hứa Bích Hoài đột nhiên chạy tới ôm Lâm Thanh Diện lại.

“Em vẫn không có cách nào nhìn một mình anh bước vào nguy hiểm, em mặc kệ, lần này anh có nói cái gì em cũng muốn đi cùng với anh.”

Lâm Thanh Diện cho rằng mình đã thuyết phục vợ, nhưng mà lại không ngờ tới cuối cùng đối phương vẫn lâm trận đổi ý.

Cho nên lúc này mặc dù trong lòng rất cảm động, nhưng mà anh vẫn tiếp tục khuyên cô.

“Em đừng gây chuyện nữa, em ngoan ngoãn nghe lời chờ anh ở đây đi, em đừng xúc động.”

Hứa Bích Hoài lại kiên định lắc đầu, sau đó quả quyết mở miệng nói.

“Em không có gây chuyện, giống như anh đã nói, Nặc Nặc cũng là con gái của em, người làm mẹ như em phải có trách nhiệm và nghĩa vụ đi cứu con bé.”

Nhìn bộ dạng của chồng như là muốn thuyết phục mình, thế là cô lại mở miệng nói tiếp.

“Hơn nữa chúng ta là vợ chồng, cho nên vốn dĩ cũng không cần phải tồn tại sự lựa chọn như thế này.”

Nói đến đây, cô lại dùng ánh mắt thâm tình kiên định của mình nhìn thoáng qua người chồng, sau đó mới tiếp tục nói.

“Cho nên em mặc kệ anh nghĩ như thế nào, ngày hôm nay cho dù sao đi nữa em cũng muốn đi cùng với anh muốn sống cùng sống muốn chết cùng chết.”

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy lời thổ lộ của vợ mình, vốn dĩ anh còn muốn thuyết phục cô một phen, nhưng mà lời nói lại nghẹn trong cổ họng.

Thâm tình lại dứt khoát, đương nhiên là trong lòng của anh vô cùng cảm động.

Cho nên lúc này anh trực tiếp cầm tay vợ, sau đó kiên định nói: “Được, nếu như em đã nói như vậy, thế thì chúng ta đi cùng nhau, cho dù có chết, người một nhà của chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ.”

Sau khi Hứa Bích Hoài nghe anh nói như vậy, mặc dù trên mặt vẫn có nước mắt, nhưng mà lại lộ ra một nụ cười xinh đẹp.

Sau đó cô kiên định gật đầu, dùng ngữ khí giống như anh mà mở miệng nói: “Không sai, đây mới là lựa chọn mà anh phải làm, chúng ta là người một nhà, cho dù như thế nào thì cũng nên ở cùng nhau.”

Đám người sau lưng nhìn thấy hành động của hai vợ chồng thì cũng vô cùng cảm động.

Bởi vì mặc dù bọn họ đến đây để hỗ trợ, nhưng mà ai cũng hiểu lần này có ý vị như thế nào.

Mà lúc này hai vợ chồng lại lựa chọn kề vai chiến đấu, tình cảm như thế này sao lại có thể làm cho người ta không xúc động được chứ.

Lâm Thanh Diện thấy mình đã không có cách thuyết phục vợ, anh cũng dứt khoát đồng ý, hai vợ chồng nắm tay nhau dự định tiếp tục đi tới.

Bọn họ không có ý định kéo dài thời gian, cho dù như thế nào đi nữa thì anh cũng muốn cứu con gái trở về.

Cho nên lúc này đương nhiên cũng không cần thiết phải tiếp tục chậm trễ, cả hai nhìn nhau rồi gật đầu, sau đó trực tiếp nói: “Được, đừng tiếp tục trì hoãn thời gian nữa, bây giờ chúng ta dừng lại ở đây lâu thêm một chút, Nặc Nặc ở bên kia sẽ có thêm một phần nguy hiểm, chúng ta nhanh lên đường thôi.”

Đám người đều gật đầu, sau đó bọn họ dự định xuất phát về phía tà phái, mà đúng lúc này ở bên cạnh bỗng nhiên lại có một âm thanh truyền tới.

“Mọi người chờ một chút đi, hiện tại tình huống có thay đổi.”

Sau khi đám người nghe thấy câu nói đó, toàn bộ đều nghi hoặc nhìn sang, bao gồm cả Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng như thế.

Lúc này anh mới phát hiện hóa ra người đột nhiên xuất hiện lại là Dao Trì.

Lâm Thanh Diện cho là đối phương đến đây để khuyên mình, cho nên anh mỉm cười, sau đó nói.

“Nếu như cô đến đây khuyên tôi không nên xúc động thì không cần phải nói đâu, ngày hôm nay tôi đã đưa ra quyết định rồi, cho dù như thế nào đi nữa thì tôi cũng phải đi, tôi phải cứu con gái mình về.”