CHƯƠNG 1690: BÊN NGOÀI THÀNH TRUNG TÂM
Liễu Lâm cười nhạt một tiếng, hỏi ngược lại: “Bổn thiếu gia đã đến đây rồi, ngươi hỏi cái này không phải vô nghĩa sao?”
Lính canh ở cửa không nói được lời nào, ai cũng nói Liễu Lâm là con nhà dòng dõi, nhưng bình thường bọn họ cũng hiểu rõ Liễu Lâm, mặc dù nói chuyện hơi ác miệng chút, nhưng làm người không tệ.
“Nếu thiếu gia muốn ra ngoài, chúng tôi không thể cản, mời thiếu gia tự nhiên!”
Trước kia họ cũng có gặp Lâm Thanh Diện rồi, hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng nói, quan hệ của anh ta với thiếu gia nhà họ Liễu không tệ, người ở đây cũng thấy, đương nhiên cũng không lấy làm lạ.
Nhưng Lâm Thanh Diện đầu đội nón che, nhìn cũng không rõ mặt, Liễu Lâm ở đây, Lâm Thanh Diện bây giờ là người bên cạnh Liễu Lâm, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.
Lâm Thanh Diện thỉnh thoảng chú ý tới người theo phía sau, tên đó thực sự kiên trì đi theo, tựa hồ sẽ không bỏ cuộc.
Lâm Thanh Diện không khỏi nghĩ trong lòng, công tử nhà Âu Dương này, không có tranh vẽ của mình, cho dù người của hắn ta tìm được, cũng không có cách xác định đúng người.
Nhìn thấy ai khả nghi, thì tóm lấy người đó, đây không phải trông gà hoá cuốc sao?
Câu Lân đang ở nhà của Lăng Ngọc, vậy thì cứ để Câu Lân chờ ở đó, sau khi sóng yên biển lặng rồi, Lâm Thanh Diện sẽ đến đón Câu Lân đi.
Tên Câu Lân đó cũng không để ý mấy chi tiết này đâu, nghĩ như vậy, Lâm Thanh Diện ra khỏi cổng thành Trung Tâm, đi thẳng đến một nơi hẻo lánh.
Trước đó, anh ta đã dặn dò Liễu Lâm, để Liễu Lâm quay về.
Liễu Sơn Thanh không lương thiện gì, nếu để Liễu Sơn Thanh biết chuyện Lâm Thanh Diện làm, còn kéo theo Liễu Lâm, Liễu Sơn Thanh nhất định không vui.
Những người theo dõi Lâm Thanh Diện không có hứng thú với Liễu Lâm, đương nhiên Lâm Thanh Diện đi đâu, bọn họ đi đó.
Lâm Thanh Diện đi tới một nơi hẻo lánh, nhìn lại phía sau, những người đó tức khắc trốn đi, Lâm Thanh Diện lập tức mở ra tiểu thế giới, trong nháy mắt biến mất.
Người đi theo Lâm Thanh Diện kinh ngạc, đây là đi theo không khí sao, trở về nhất định sẽ bị trừng phạt.
Mấy người này tìm không thấy Lâm Thanh Diện, đành bất lực quay về, có thể đánh Âu Dương công tử bị thương, chắc chắn không phải là người bình thường, huống hồ chi đánh bị thương Âu Dương công tử không phải Lâm Thanh Diện, mà chỉ là con chó của Lâm Thanh Diện thôi.
Nghĩ cũng biết, nếu mà Lâm Thanh Diện ra tay, vậy thì đó là sự tồn tại mạnh mẽ đến thế nào.
Đối với loại chuyện này, phận người làm cũng không có tâm tư mà suy nghĩ, chỉ biết làm theo mệnh lệnh của chủ nhân, quay về phục mệnh thôi.
Xem xét bên ngoài không có nguy hiểm, Lâm Thanh Diện mới bước ra.
Vốn dĩ lúc bước vào tiểu thế giới, đã đến một nơi rất vắng vẻ, mà bây giờ ra ngoài cũng không thấy một ai hết.
Lâm Thanh Diện vội vàng trở về, anh cảm thấy việc quan trọng nhất bây giờ là gặp Hứa Bích Hoài, ít nhất phải để Hứa Bích Hoài biết anh bình an vô sự.
Hứa Bích Hoài ở trong nhà lo lắng Lâm Thanh Diện sẽ xảy ra chuyện, giống như lúc trước, một đi không quay trở lại, khiến cô khổ sở chờ đợi trong nhà.
Tất nhiên, có Vong Trần ở đó, cô không lo lắng rằng sự an toàn của anh sẽ bị đe dọa, nhưng khi mặt trời lặn, cô vẫn luôn một mình đứng bên ngoài, đợi Lâm Thanh Diện trở về.
Tương tự, Hứa Bích Hoài lúc nào cũng có cảm giác Nặc Nặc đang ở bên cạnh, một nhà ba người vui vẻ sống với nhau.
Lúc không có Lâm Thanh Diện bên cạnh, Hứa Bích Hoài vô cùng lý trí, dù sao tất cả chuyện này cũng là vì cứu Nặc Nặc ra ngoài, con bé không biết bây giờ có đang chịu đựng sự tra tấn nào hay không.
Lâm Thanh Diện đau lòng con gái cũng không thua kém gì Hứa Bích Hoài, Hứa Bích hoài biết rõ, Lâm Thanh Diện giống cô, nhất định là ngày đêm cũng nhớ đến Nặc Nặc.
Áp lực mà Lâm Thanh Diện phải gánh chịu vượt qua sức tưởng tượng của Hứa Bích Hoài, nếu đã không thể giúp Lâm Thanh Diện, vậy cũng đừng gây thêm phiền phức cho anh.
Là một người vợ, điều duy nhất Hứa Bích Hoài có thể làm cũng chỉ có việc này.
Trong lòng nghĩ đến chuyện đó, Mạc Niệm ở bên cạnh cô một lúc, vừa tính quay về, liền chỉ ra ngoài cửa: “Chị, chị xem, Lâm Thanh Diện về rồi.”
Hứa Bích Hoài nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Chị biết Lâm Thanh Diện quay về, nhưng về không bao lâu cũng ra ngoài nữa thôi.”
Miệng nói vậy, nhưng chân lại bước về phía cánh cửa, Mạc Niệm cũng đi theo sau cô.
Hứa Bích Hoài tiến về phía trước, nói thẳng: “Coi như anh về rồi, không gặp phải chuyện gì chứ?”
“Anh gặp chuyện gì được chứ, chỉ khổ em ở nhà một mình, Vong Trần đâu?” Lâm Thanh Diện nhìn xung quanh, không thấy Vong Trần đâu.
Hứa Bích Hoài trả lời: “Anh bảo Vong Trần ở đây bảo vệ chúng em, Vong Trần đương nhiên không rời đi, đang tu luyện ở trong nhà, nếu không có gì khác thường sẽ không đi ra Lâm Thanh Diện nắm tay Hứa Bích Hoài đi vào nhà, nói với Hứa Bích Hoài chuyện ở Linh Sơn, đó là nơi những người ở thành Trung Tâm chuyên đến tu luyện, nếu vợ chồng họ đi vào, tốc độ tu luyện của họ nhất định sẽ tăng thêm một tầng.
Hứa Bích Hoài lúc đầu vẫn nghe với vẻ thích thú, nhưng sau khi nghe Lâm Thanh Diện nói người vào cần phải có tu vi, cô lập tức nản lòng: “Em muốn vào đó, không có tu vi thì không vào được, đến anh còn phải cần ngọc bội giúp đỡ, nội công tu vi này của em, làm sao dễ dàng mà vào đó được?”
Hứa Bích Hoài thật lòng nói, Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng cười đáp: “Em đừng gấp, trong tay anh có ngọc bội là thật, nhưng ngọc bội trong tay anh không phải chỉ có anh mới dùng được, người cho anh ngọc bội cũng là cô gái rất lương thiện, vợ chồng chúng ta cùng vào cũng không phải chuyện khó.”
Hứa Bích Hoài cau mày, có chút giận dỗi nói: “Anh hay rồi, em ở bên ngoài chờ anh, trong miệng anh lại là cô gái dịu dàng thùy mị, em tốt với anh, anh quên hết rồi, người vợ này, không so được với mấy cô gái ngoài kia.”
Lâm Thanh Diện nghe mấy câu này, bất lực cười cười, anh chưa từng thấy Hứa Bích Hoài giận, cũng rất đáng yêu.
Anh nắm chặt tay Hứa Bích Hoài: “Em là mẹ Nặc Nặc, là vợ anh, lòng anh nhỏ lắm, chỉ chứa được em thôi, chỉ là người ta giúp anh nhiều, anh không thể vong ân phụ nghĩa được.”
Hứa Bích Hoài không nhịn được cười nói: “Được rồi, em đùa với anh thôi, Vong Trần đại ca đang tu luyện ở trong nhà đó, không đi đâu hết, bây giờ anh về rồi, anh đi tìm anh ấy đi, anh ấy e rằng muốn ra ngoài hít thở cũng lo cho an nguy của tụi em, vừa hay anh về rồi, để cho anh ấy muốn đi đâu thì đi, có thể đi mua sắm, ở trong nhà ngột ngạt lắm.
Lâm Thanh Diện nhìn về phòng của Vong Trần, đồng ý.
Trước khi đến thành Trung Tâm, Lâm Thanh Diện cảm thấy Thượng Quận Thiên Đô là nơi luyện tập tốt nhất, những nơi khác không thể sánh bằng.
Nhưng bây giờ có vẻ như Linh Sơn ở thành Trung Tâm là nơi tốt nhất.
Vong Trần thiệt thòi ở lại đây, không đến Linh Sơn, nhất định là vì mình.
Anh bước đến cửa phòng Vong Trần, gõ cửa, chỉ thấy cửa phòng tự động mở, Vong Trần ngồi trên sàn, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, quanh thân có làn khói mỏng.
Nhìn thấy anh như vậy, nhất định là vừa vận công xong, Lâm Thanh Diện hỏi: “Tôi làm phiền anh rồi sao, Vong Trần huynh?”