CHƯƠNG 1685: NGƯỜI KHÔNG BIẾT TỐT XẤU
Lâm Thanh Diện dẫn Câu Lân trực tiếp đi về nơi người chính phái ở, Lâm Thanh Diện tưởng dẫn theo Câu Lân không thể đi vào, chắc vì nguyên nhân thân phận của Câu Lân, khi bọn họ đi vào không có ai ngăn cản, đi thẳng vào Thành Trung Tâm.
Dáng vẻ của Câu Lân là một con chó nhỏ, không có mang tới ảnh hưởng quá lớn.
Câu Lân đi vào thì phấn khích không thôi, nói: “Tôi đều luôn ở trong rừng rậm kia, lại không biết còn có nơi tốt như này, chủ nhân, nếu không phải là ngài, cả đời này tôi sợ rằng đều không thể nhìn thấy.”
Nghe thấy nó nói như vậy, Lâm Thanh Diện khẽ mỉm cười: “Không cần nói khủng khiếp như vậy, ngươi không phải là muốn tu luyện thành hình người sao, có động lực như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ tới nơi này, ngươi cũng rất có bản lĩnh, người phải tin tưởng chính ngươi.”
Lâm Thanh Diện tuy nói như vậy, nhưng Câu Lân cho rằng, bản lĩnh của nó còn xa không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, trong tay Lâm Thanh Diện cho dù không có kiếm Trảm Tiên, nó cũng nhất định sẽ thua Lâm Thanh Diện, loại chuyện này không có bất cứ vọng tưởng nào.
Lâm Thanh Diện nói như vậy chẳng qua là khích lệ nó mà thôi, khiến nó có thể thoải mái trong lòng.
Vội vàng nói: “Chủ nhân tuyệt đối đừng nói nhiều như vậy, loại chuyện này đâu cần phải nghi ngờ, cho dù tôi thật sự lợi hại hơn chủ nhân, bây giờ ngài là chủ nhân của tôi, tôi cũng là phục vụ vì ngài, ngài nói nhiều như vậy, khiến Câu Lân tôi làm sao đối mặt với mình được.”
Câu Lân ngược lại khá khiêm tốn, có điều Lâm Thanh Diện cũng không có nói lời khách sáo gì với Câu Lân.
Khi hai người đang nói chuyện, nghe thấy một tiếng aiya, một người ngã trên đất, vừa hay quẹt qua phía Lâm Thanh Diện bọn họ.
Nghe thấy âm thanh, Lâm Thanh Diện và Câu Lân không hẹn mà cùng quay đầu lại, một người vừa hay ngã ra đó, người đó không vui nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Con người này, dắt chó kiểu gì vậy, con chó chết này, tao nhìn thấy mà là chán sống rồi, dám đụng vào tao?”
Câu Lân cũng không phải là kẻ dễ chọc gì, vừa muốn nói chuyện, Lâm Thanh Diện đã ngăn lại.
Lâm Thanh Diện nói thẳng với người đó: “Rõ ràng là chính mình đi đường không mở mắt, tại sao lại trách trên người sủng vật của tôi chứ?”
Nếu không phải Lâm Thanh Diện nói chuyện, Câu Lân suýt nữa quên mất, thân phận của nó bây giờ chỉ là một con thú cưng của Lâm Thanh Diện mà thôi.
Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói chuyện, tự nhiên một câu cũng không nói, thấy Lâm Thanh Diện câu từ đanh thép như vậy, tên bị đụng phải đó vẫn không chịu thôi, tuổi tác nhìn trông ngang tầm Lâm Thanh Diện.
Có điều tính khí không có tốt như Lâm Thanh Diện, người trẻ khí thịnh, nói cái gì cũng không muốn bỏ qua cho Lâm Thanh Diện bọn họ.
Anh ta trực tiếp nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Chính là chó của anh đụng vào tôi, anh nói bây giờ phải như nào?”
Tên này một ánh mắt liền nhận ra Lâm Thanh Diện bọn họ là người nơi khác, một người nơi khác đến địa bàn của bọn họ cũng dám hung hăng, thật sự hỗn láo.
Lâm Thanh Diện cạn lời, đã nhìn thấy người không nói lý, nhưng chưa từng thấy ai không nói lý như này, mặc kệ là chính phái hay tà phái, có người tốt cũng có người xấu.
Lần này là người kia sai, Lâm Thanh Diện gặp phải loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, cái có chính là cách đáp đối với đối phương, trực tiếp hỏi đối phương: “Anh nói đi, anh muốn tôi đền bao nhiêu, chó của tôi đụng phải anh, anh đi dẫn con chó của anh qua đây, tôi để chó của anh đụng một cái, anh thấy có thể chưa?”
Nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, tên đó khinh thường mỉm cười, ánh mắt vẫn nhìn Câu Lân.
Có mấy hôm không có ăn ngon, hiện nay gặp được thứ như này, nếu như có thể bỏ vào nồi, ăn một bữa thịt chó, vậy cũng không tồi.
Mặt hàng như Lâm Thanh Diện này vừa nhìn là biết nhát gáy, không cần thiết để Lâm Thanh Diện vào trong mắt, anh ta nói thẳng với Lâm Thanh Diện: “Đụng vào tôi, tự nhiên là phải trả giá, con chó này của anh không có mắt, anh cũng không thể trách tôi, như này đi, con chó này của anh giao cho tôi xử lý, còn tôi làm như nào, anh không quản được.”
Câu Lan ở một bên nhíu mày, đã đoán được tên này muốn làm cái gì, Lâm Thanh Diện có hơi bất lực, lúc sáng đi tới, vừa cùng Liễu Lâm nói chuyện tu vi của Thiên Giới, tên này nhìn qua không có bao nhiêu tu vi, anh ta muốn ăn Câu Lân, sợ là không có dễ như vậy.
Lâm Thanh Diện bất lực mỉm cười đầy thâm y nhìn người thanh niên ở trước mắt này, hỏi: “Anh nên nghĩ kỹ muốn làm như nào, cuối cùng cùng anh đừng hối hận, nói tôi bắt nạt anh.”
Tên này không có để lời khuyến cáo của Lâm Thanh Diện vào trong mắt, trực tiếp nói với Lâm Thanh Diện: “Không phải chỉ là một con chó rách thôi sao, anh có phải còn cho rằng tôi không làm gì được, cũng không biết là đồ nhà quê, lỗi thời ở đâu ra.”
Lâm Thanh Diện nghe thấy anh ta nói như vậy, nói với Câu Lân: “Ta giao người này cho ngươi, có thể để anh ta dẫn đi hay không xem bản lĩnh của ngươi, Câu Lân, ngươi đừng khách sáo, không cần cho ta mặt mũi, biết chưa?”
Câu Lân đáp một câu: “Mệnh lệnh của chủ nhân, tôi dám làm trái hay sao?”
Nghe thấy Câu Lân nói chuyện, người thanh niên kia rõ ràng sững ra, sau đó chỉ vào Câu Lân, hỏi Lâm Thanh Diện: “Chó của anh có thể nói chuyện?”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, nói: “Anh có phải là nghe nhầm rồi không, trên đời này lấy đâu ra chó biết nói chuyện, tôi chưa từng thấy, lẽ nào anh từng thấy rồi?”
Người thanh niên đó gật đầu, nói: “Tôi là chưa từng thấy, nếu đã nói đưa con chó này cho tôi, vậy tôi dẫn đi, anh cũng không cần đau lòng, ai kêu anh không có trông kỹ?”
Thật ra chó biết nói chuyện vẫn là có, đó là thần thú có tu vi cực cao, có điều đồ nhà quê Lâm Thanh Diện này chắc chắn chưa từng thấy, người thanh niên này nghĩ trong lòng, bản thân tuy chưa từng thấy, nhưng tốt xấu gì cũng coi như nghe nói qua.
Điều này không có gì kỳ lạ cả, con chó này của Lâm Thanh Diện vừa nhìn là biết không phải biết nói chuyện, nếu không vừa rồi khi anh ta đụng phải nó, tại sao nó không nói một lời?
Người thanh niên nói rồi thì muốn dùng tay ôm Câu Lân đi, Câu Lân gừ một tiếng, nhe răng há miệng nhìn người thanh niên, người thanh niên cho rằng Lâm Thanh Diện sẽ ngăn cản, nhưng thấy dáng vẻ xem kịch hay của Lâm Thanh Diện, nghĩ rằng con chó này Lâm Thanh Diện chưa có nuôi lâu.
Không chừng là chó lang thang nhặt ở đâu về, đối với anh không có bao nhiêu quan tâm, xem con chó này bị anh ta giết chết như nào.
Trực tiếp vồ lên, Câu Lân nhanh nhẹn né ra, trực tiếp lộ ra chiếc răng nanh của mình, bộ móng vuốt của mình cũng mở ra, chiếc móng vài mất tấc, trực tiếp công kích người thanh niên từ đằng sau, vồ vào mông.
Người thanh niên còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy một mảng mông ẩm ướt, vốn dĩ sắc trời đã tôi, ánh sáng duy nhất bọn họ có thể nhìn thấy chỉ có phản quang của kiếm trong tay và ánh trăng trên trời.
Sờ mông, khi vừa vồ vào chưa có cảm thấy rất đau, khựng lại mấy giây này, cảm giác đau đớn ập tới, tức giận quát: “Con chó chết tiệt, tao chưa từng thấy có con chó nào lợi hại như vậy, ông mày không tin không trị được mày.”
Lập tức cất bước xoay người, lại xông về phía Câu Lân, Câu Lân lần này không cho anh ta mặt mũi nữa, trực tiếp há miệng cắn vào ngực, một mảng da dính đầy máu bị Câu Lân cắn xuống.
Lâm Thanh Diện vội nói: “Gây ra án mạng không có hay, tới điểm liền dừng là được, Câu Lân, chúng ta đi.”