CHƯƠNG 1682: NGỌC BỘI XUẤT HÀNH
Lâm Thanh Diện rất lịch sự cũng rất đàn ông, cô gái đó vội nói: “Không cần khách sáo, nếu là công tử dùng, bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy, tôi bình thường cũng không ra khỏi cửa, ngọc bội này cũng là để tôi xuất hành được thuận tiện hơn mà thôi, cho tôi cũng không có quá nhiều chỗ dùng.”
Khi cô ta nói chuyện thì lần nữa đưa lại ngọc bội cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cảm thấy đối phương là người tốt, nhưng cũng không tiện chiếm tiện nghi của người ta, nghĩ tới việc xuất hành thuận lợi, không thể không cầm lại miếng ngọc bội đó.
Liễu Lâm nhìn cô gái kêu chọc, nói: “Nếu là như vậy, chị không mua được phấn son ở Thành Trung Tâm đâu, không thể ra ngoài, muốn ra ngoài cũng phải tìm công tử này lấy đồ, chị thật sự nỡ sao?”
Liễu Lâm ngược lại khá bất ngờ, sớm biết Lăng Ngọc rộng rãi như vậy, trực tiếp không lấy trở về là được rồi, việc gì còn phải phí công như vậy.
Lúc này Lăng Ngọc bất mãn liếc nhìn Liễu Lâm, nói: “Chị nếu như ra ngoài, hàng xóm ở đây nhiều như vậy, chị lẽ nào không mượn được một cái ngọc bội nào, không có nghiêm trọng như vậy.”
Lâm Thanh Diện cầm ngọc bội không biết làm sao mới ổn, Lăng Ngọc nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Công tử không cần lo lắng, không sao, anh muốn dùng thì anh cầm khá ổn, tôi cũng không phải ra ngoài thường xuyên, đây là Thành Trung Tâm của Thượng Quận Thiên Đô, đô thành của Thiên Giới, lẽ nào còn mua không được đồ sao?”
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này, cất ngọc bội đi, nói: “Cô nương nếu như cần, nhất định phải nói với tôi, tôi nhất định kịp thời đưa lại cho cô.”
Dù sao đầu năm nay người có thể đem đồ quan trọng trong tay mình cho người khác không có nhiều, nói trắng ra, vẫn là vì có Liễu Lâm, vẫn là phải cố gắng cảm ơn Liễu Lâm.
Lăng Ngọc gật đầu, hỏi Lâm Thanh Diện bọn họ có ăn gì hay chưa, trong nhà vừa hay nấu cơm xong, bảo Lâm Thanh Diện bọn họ đi vào ăn chút gì đó.
Nhưng Lâm Thanh Diện còn có chuyện, Liễu Lâm nói với nơi bọn họ bình thường hay tu luyện, Lâm Thanh Diện rất hứng thú, muốn đi xem thử, không được thì có thể tu luyện ở Thành Trung Tâm.
Lâm Thanh Diện cảm thấy không khí đều có thể lợi dụng đều có lực công kích, cảm giác tươi mới chỉ cần hít thở cũng có thể nâng cao tu vi của mình.
Sau đó cầm ngọc bội, bây giờ trong tay có ngọc bội, làm cái gì đều đơn giản hơn nhiều rồi.
Liễu Lâm mỉm cười, nói: “Tôi dẫn anh đi xem chỗ chúng tôi bình thường hay tu luyện, không có chỗ nào có thể tốt hơn chỗ đó, chỉ cần anh tới, tôi tin, nhất định sẽ thích.”
Lâm Thanh Diện cười hỏi: “Có thật lợi hại như những gì cậu nói không?”
“Tôi lừa anh làm cái gì, chỉ đáng tiếc tôi không có thiên phú đó, làm cái gì cũng làm không tốt, nếu không tu vi tiến bộ, ở Thượng Quân Thiên Đô cũng không có nhiều hạn chế như vậy, ngọc bội này của tôi cho anh cũng không có gì to tác cả.”
Khi Liễu Lâm nói chuyện còn mang theo sự tức tối, bản thân cậu ta đều cảm thấy bản thân vô dụng, người có chút thiên phú tu luyện đều siêu hơn cậu ta, chỉ cần nghĩ tới chuyện này thì cậu ta có cảm giác thất bại nặng nề.
Lâm Thanh Diện đi theo cậu ta tới nơi tu luyện, nói đó là một ngọn núi, có rất nhiều sườn dốc nhỏ, mỗi một sườn dốc nhỏ thật ra đều có một mô đất nhô lên ở trong nơi lõm xuống, bên trên có một chiếc đệm cói mỏng.
Trên trời có cầu vồng nhiều màu, dưới sự phản chiếu của cầu vồng những núi non sông nước đó, tựa như bức tranh bổ mắt xuất hiện ở trước mắt, tâm trạng của người ngắm đều sẽ tốt hơn nhiều.
Thấy nơi này có mấy người đang tu luyện, Lâm Thanh Diện tò mò quay đầu nhìn Liễu Lâm, nói: “Chỗ tốt như vậy, Thành Trung Tâm vậy mà không có bao nhiêu người tới tu luyện sao?”
“Chỗ thì tốt, nhưng chính phái chúng tôi người có thiên phú không có bao nhiêu cả, thích tu hành hơn nữa kiên trì đi mãi lại càng ít, anh nhìn thấy mấy người ở đây đều là người thích tu hành, nhưng vậy thì sao chứ, thiên phú của bọn họ vẫn là không cao.”
Lúc Liễu Lâm nói chuyện đã thở dài, nói người của chính phái không phải là đối thủ của tà phái là có đạo lý, người của tà phái hiếu chiến, tu vi thì nghĩ cách nâng cao, nhưng người của chính phái, tự sau khi người của tà phái bị đè xuống thì lười tu luyện, chính phái hiện nay không phải là đối thủ của tà phái là rất có đạo lý.”
Người của Thiên Giới tu luyện không có bao nhiêu, nhưng nếu đi nhìn thử người của tà phái, chỉ sợ sẽ có được đáp án không giống nhau.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Thanh Diện cảm thấy không phải là anh đánh giá cao tà phái, chỉ là đánh giá cao thực lực của chính phái, Lâm Thanh Diện bất lực hỏi: “Người của chính phái, người lợi hại sợ là không có mấy người nhỉ?”
Liễu Lâm nhìn về bên kia của rừng sâu, nhíu mày, muốn nói cái gì lại thôi, chỉ nhắc nhở Lâm Thanh Diện: “Trong rừng sâu đối diện là cấm địa, không có chuyện gì tuyệt đối đừng đi vào, đó không phải là nơi chúng ta có thể đi được.”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, nói: “Đó là nơi phân cách với tà phái sao?”
“Không phải, trong nơi đó có một trưởng bối của Thiên Giới, chỉ là không thích có ai làm phiền, tôi nghe ba tôi nói, đã có mấy ngàn năm không có ai đi vào rồi, cho nên, ba tôi cũng không để chúng tôi đi vào, mãi đều như vậy, ba tôi cũng chưa từng đi vào xem. Anh vừa tới đây, không biết, tôi nhắc nhở anh, anh cũng phải nhớ trong lòng. Người lợi hại của Thiên Giới hiện nay thì tôi biết, có một cô nương tên Dao Trì, còn có một người tên Vong Trần, một trưởng lão tên Diệp Phàm Trần, có điều ông ta hình như ẩn cư rồi, còn thế hệ đó của ba tôi so với thế hệ trẻ chúng ta cũng có rất nhiều người mạnh, nhiều nữa thì tôi không biết.”
Lâm Thanh Diện cảm thấy may mắn, vừa hay hai người này anh đều quen, mới đầu nghĩ rằng Vương Quyền lợi hại rất nghịch thiên, bây giờ xem ra cũng không có lợi hại như vậy, so với những người này, Vương Quyền chẳng qua chỉ là cùng thế hệ mà thôi.
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, nhìn bên kia của núi đối diện, nếu người bên đó không muốn đi ra, mấy ngàn năm trước, tu vi chắc rất cao, đợi tới khi thật sự giao thủ với tà phái, gọi ông ta ra, vẫn là có cơ hội thắng.
Dao Trì từng nói, cảnh giới của người tu luyện của Thiên Giới đều rất cao, chỉ là người Dao Trì quen biết đều có tu vi rất cao, cái gọi là mây tầng nào quen mây tầng đó, Liễu Lâm không có lợi hại như vậy, cho nên người quen biết cũng không có bao nhiêu lợi hại.
Nếu không khi đi tìm anh cũng không cần ở đó chờ anh, trực tiếp nghĩ cách công kích kết giới đánh mở ra rồi đi vào là được rồi, bọn họ không có bản lĩnh để làm như vậy.
So sánh lại, điểm này làm không có giỏi như tà phái, tà phái có bản lĩnh, cũng vô tình vô nghĩa, trong lòng muốn làm cái gì thì làm cái đó, hoàn toàn khác với chính phái.
Làm như thế cũng vừa hay ở trong lòng tất cả người dân có phân chính tà, từng bước diễn luyện tới mức độ như ngày hôm nay.
Lâm Thanh Diện nhìn sắc trời, hỏi Liễu Lâm: “Thời gian của Thành Trung Tâm và thời gian bên ngoài là như nhau sao?”
“Cái này anh yên tâm, chẳng qua chỉ là cách một bức tường thành, còn lại đều như nhau, anh không cần lo lắng.”
Liễu Lâm không biết Lâm Thanh Diện muốn làm cái gì, nhưng nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện chính là có việc, cậu ta nhìn ngọc bội của Lâm Thanh Diện, nói với Lâm Thanh Diện: “Bây giờ thì tốt rồi, anh nếu như đi vào, trong tay mình cầm ngọc bội, đi đi lại lại cũng tiện, huống chi ngọc bội này là của Lăng Ngọc, anh tóm lại phải tới trả lại cho người ta!”