Vấn đề duy nhất bây giờ là, nội bộ tà phái có người biết tung tích hiện nay của Lâm Thanh Diện, nếu như còn để bọn họ biết bí tịch cũng ở trên người Lâm Thanh Diện, nhất định sẽ không tha cho anh.
Nghĩ tới những điều này, Lâm Thanh Diện hơi nhếch môi.
Binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn, sự việc nếu như phải xảy ra, cũng không phải là cái anh có thể ngăn cản.
Lâm Thanh Diện đi ra khỏi phòng, đứng trên tầng hai nhìn tình hình của khách điếm, bên dưới có không ít người đang ăn, người qua qua lại lại không tuyết.
Nếu nói muốn thông tin nhanh gì, khách điếm này người qua lại nhiều, cũng xem như trạm tình báo nhỏ.
Ánh mắt nhìn về phía cửa, Vong Trần ở cửa đi vào, Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mỉm cười, tóm lại coi như đợi được Vong Trần rồi, còn không đợi Vong Trần lên tầng thì Lâm Thanh Diện vội vàng đi xuống, nói với Vong Trần: “Tôi ở đây đợi ông được mấy ngày rồi, cùng tôi tới nơi ở mới của tôi, như thế nào?”
Vong Trần khoát khoát tay, nói: “Tôi và cậu không giống nhau, không cần nơi ở ổn định, muốn ở đâu thì ở đó, nếu không một căn nhà vẫn là mua được, có điều vướng việc phải tu luyện công pháp, tôi ngược lại không để ý cùng cậu tới nhà cậu đâu.”
Lâm Thanh Diện còn cho rằng Vong Trần muốn từ chối, nghe câu nói cuối cùng của Vong Trần mới biết ý của Vong Trần, cười ha ha: “Không phải thế sao, có ông ở nhà tôi, trong lòng tôi cũng vững vàng hơn một chút.”
Nhìn xung quanh, tiếp tục nhọ giọng nói bên tai Vong Trần: “Tôi bị tà phái theo dõi rồi, chuyện trong tay có bí tịch cũng không biết sao lại truyền ra rồi.”
Vong Trần lập tực thể hiện rõ: “Nhóc, cậu sẽ không phải nghĩ tôi truyền đi chứ?”
Lâm Thanh Diện bất lực nói: “Đương nhiên sẽ không, bí tịch ở trong tay tôi và ông, ông truyền ra đối với ông có chỗ tốt gì? Tôi nghi ngờ ai đều sẽ không nghi ngờ ông.”
Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Vong Trần thở phào, chỉ cần Lâm Thanh Diện không nghi ngờ ông ta là được, nếu không tình nghĩa anh em bởi vì chuyện này bị tổn hại thì không hay.
Công pháp sơ cấp trên bí tịch kia đã tham ngộ một hai, dần dần bước vào tu luyện, không biết sao thời gian của Lâm Thanh Diện đều luôn rất gấp, hai người cũng không có thời gian thương lượng.
Lâm Thanh Diện dẫn Vong Trần cùng tới căn nhà, kêu Hứa Bích Hoài bọn họ sắp xếp chỗ ở cho Vong Trần, mà Lâm Thanh Diện một mình đi tìm Đổng Hoa, hiệu suất làm việc của Đổng Hoa rất cao, không quá thời gian một ngày thì đã chọn xong địa điểm.
Dẫn Lâm Thanh Diện tới một cửa hàng buôn bán ở ngoại vi Thượng Quận Thiên Đô sát đối diện cổng thành của Thành Trung Tâm, Đổng Hoa chỉ vào cửa hàng buôn bán, nói: “Đây là phường rượu của nhà chúng tôi, có điều sáng tôi đã cho người xử lý sạch sẽ hết các dấu vết, bên trong lớn, không gian cũng không tồi, tôi nghĩ đủ cho anh mở y quán rồi.”
Lâm Thanh Diện rất hài lòng về địa phương này, mặc kệ xét từ góc độ nào, đây đều là chỗ tốt nhất, trọng điểm là cách Thành Trung Tâm rất gần.
“Chỗ này không tồi, chỉ là tìm được chỗ rồi, người có phải cũng nên có vài người không?” Lâm Thanh Diện nhìn Đổng Hoa hỏi, một mình anh nếu như khai trương, mấy ngày này, danh tiếng cứu người đã truyền ra khắp xung quanh Thượng Quận Thiên Đô, một mình quá bận.
Đổng Hoa nhàn nhạt mỉm cười: “Mọi chuyện sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông anh thôi, ngày mai có thể kinh doanh bình thường, hôm nay có thể gặp thử một người trước.”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, nói: “Gặp người sao?”
Người mà Đổng Hoa nói sẽ là ai? Lâm Thanh Diện ôm sự hiếu kỳ cùng Đổng Hoa tới trong một rừng cây hẻo lánh, bên trong có một căn nhà lá, chỉ nhìn thấy một ông lão ở bên ngoài đang cẩn thận chăm sóc một đóa hoa sen mọc trong ao.
Nghe thấy có người đi vào, ông lão hỏi: “Là ai tới, cũng không biết gõ cửa, thật không có phép lịch sự.”
Đổng Hoa nhàn nhạt mỉm cười nói: “Tiền bối, là tôi, lần trước tôi và ông từng nói chuyện của y quán, bây giờ chủ y quán tôi đều tìm được rồi, nơi có ông, muốn bao nhiêu lang trung đều dễ tìm.”
Chủ y quán?
Ông lão ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nhíu mày hỏi: “Tôi còn làm không được chủ y quán sao?”
Hàm ý chính là Lâm Thanh Diện trẻ như vậy, có thể làm chủ y quán sao? Trong ngữ khí có ý xem thường Lâm Thanh Diện.
“Cái này?” Đổng Hoa có hơi ngại ngùng: “Chuyện trong y quán này nhiều mà tạp nham, biết ông chỉ thích yên tĩnh, như thế đối với ông cũng có chỗ tốt.”
Ông lão chỉ là tò mò, tên nhóc trẻ tuổi như Lâm Thanh Diện này, có năng lực gì đi làm người vận hành và người quản lý của y quán chứ?
Lâm Thanh Diện ở một bên không biết nói gì, bởi vì ông lão này y thuật nhìn trông cũng không tệ, tuy không bằng anh, ở Thượng Quận Thiên Đô, người có thể khiến Đổng Hoa tới tìm, nhất định không phải là người bình thường.
Ông lão nhìn Lâm Thanh Diện, tiếp tục đặt ánh mắt lên người Đổng Hoa, nói: “Cậu nói đúng, nhưng tên nhóc này có năng lực gì?”
Lâm Thanh Diện đi tới, nói: “Tiền bối cảm thấy mở một y quán cần năng lực gì?”
Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói chuyện, ông lão khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Tên nhóc cậu sẽ không cho rằng chỉ cần cậu biết một cút kỹ thuật quản lý thì có thể rồi chứ, cậu nếu như không lấy ra được y thuật khiến người khác tin, dựa vào đâu kêu mọi người nghe theo sự sắp xếp của cậu?”
Lâm Thanh Diện cũng hiểu, anh đứng ở đây, căn bản không thể khiến ông lão này tin, anh thâm ý hỏi ông lão, nói: “Ông cảm thấy tôi cần làm cái gì mới có thể khiến ông tin?”
Nghe Lâm Thanh Diện nói thẳng thắn tự tin, đã khiến ông lão này có hơi bất ngờ, người trẻ tuổi này rốt cuộc có bản lĩnh gì khiến mình phục vụ cho anh.
Ông lão đưa ánh mắt vào trong vườn, nói với Lâm Thanh Diện: “Cậu có thể nói ra tất cả dược liệu trồng ở đây và công hiệu của chúng thì tôi cùng cậu tới y quán.”
Lâm Thanh Diện nhìn trong vườn của ông lão, tất cả thứ trồng ở đây đều là dược liệu hiếm có giá trị cao, người biết không nhiều, ông lão muốn Lâm Thanh Diện tới nhận biết cũng xem như là một bài kiểm tra cực khó.
Có điều Lâm Thanh Diện thật sự không có không biết, trực tiếp đi tới trước mặt cây Dược Liên mà vừa rồi ông lão cẩn thận chăm sóc, nói với ông lão: “Thứ này là Dược Liên, 200 năm mới nở ra một đóa, chu kỳ sinh trưởng chỉ có một tháng, giá trị của thuốc cực kỳ quý giá, có thể giúp vết thương của người bị thương nhanh chóng khôi phục, người tu hành linh khí tăng lên, sau khi người sắp chết dùng, tỷ lệ sống sót cao hơn.”
Chỉ là, công hiệu khởi tử hoàn sinh của nó còn không đạt tới mức như Thiên Sơn Tuyết Liên, Lâm Thanh Diện biết, nếu không khi lão Đổng bệnh nặng, cũng không tới lượt anh ra tay.
Sau khi Lâm Thanh Diện nói xong, Đổng Hoa ở một bên vội nói: “Bệnh của ba tôi là anh ta chữa khỏi, bây giờ khỏi rồi, tinh thần còn không tồi.”
Lâm Thanh Diện nhìn ông lão này cũng chỉ khoảng trên 50 tuổi, điều này không có gì quá kỳ lạ cả, người giỏi ở Thiên Giới rất nhiều, có điều Đổng Hoa có thể quen người như này, cũng xem như có bản lĩnh.
Ông lão vừa nghe lão Đổng là Lâm Thanh Diện chữa khỏi, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện đều trở nên kinh ngạc không thôi, người trẻ tuổi như Lâm Thanh Diện không phải là không có lợi hại, nhưng những người lợi hại đó đều là thiên tài, Lâm Thanh Diện có thiên phú đó không?
Trên thế gian này thiên tài như thế rất hiếm gặp, bệnh của lão Đổng là tích tụ theo năm tháng, cái ông ta duy nhất có thể làm đều chỉ có kéo dài tuổi thọ, Lâm Thanh Diện thật sự có thể chữa khỏi, vậy bản lĩnh của thằng nhóc này thật sự là người bình thường không so sánh được.
Ông lão nhìn sang Đổng Hoa, hỏi lần nữa: “Bệnh của ba cậu thật sự là cậu ta chữa khỏi sao?”