Rể Quý Trời Cho

Chương 1676




Lâm Thanh Diện biết Hứa Bích Hoài không tự tin, lần này không bằng mượn cơ hội này để Hứa Bích Hoài thử xem, dù sao không thể cứ như này được, có một thân công phu không biết nên sử dụng thế nào.

Lâm Thanh Diện khích lệ Hứa Bích Hoài: “Em ở đằng sau anh, anh sẽ dạy em làm như nào.”

Âm Dương Kinh là hai người song tu, vừa hay Lâm Thanh Diện cũng muốn thử công lực của Âm Dương Kinh này, bây giờ Hứa Bích Hoài đã là cao thủ Nội Kình, sắp đột phá Tông Sư, chỉ cần tiến bộ hơn một chút là được.

Lão tam ở trong tám người cười nhạo Lâm Thanh Diện, nói: “Bây giờ mày sợ đến nỗi phải để vợ ra tay rồi sao, Lâm Thanh Diện, mày chính là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, trước đó nếu như nghe lời tự phế võ công thì không có chuyện như ngày hôm nay rồi.”

Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn lão tam kia, nói: “Thật là om sòm, một điểm mà anh em các người giỏi nhất, cái có thể giành được về tay ngoài Bát Quái Trận này còn có thứ gì nữa, đâu phải là lần đầu tiên đối chiến, cách gì lần đầu tiên lần thứ hai cũng thôi đi, hiện nay lặp lại, đủ để chứng minh, thứ khác các người thật sự là không biết một chút gì.”

Lời của Lâm Thanh Diện nói xong, đối phương rất không vui, lời Lâm Thanh Diện nói là sự thật, anh em bọn họ liên thủ có thể lấy ra được Bát Quái Trận, chỉ cần một người trong đó bị phá, mấy người khác phải tự mình chiến đấu.

Không chịu nổi một kích, sắc mặt của lão tam xanh lè nhìn Lâm Thanh Diện, lão đại ra lệnh: “Bày trận!”

Bọn họ không cảm thấy Lâm Thanh Diện là đối thủ của bọn họ, bây giờ bên cạnh Lâm Thanh Diện còn có Hứa Bích Hoài cần phải bảo vệ, tất nhiên sẽ phân tâm.

Tám người bọn họ từ tám hướng vây lại, trở thành một vòng tròn, vây chặt Lâm Thanh Diện, Mạc Niệm và Hứa Bích Hoài lại.

Lâm Thanh Diện kinh ngạc, Bát Quái Trận lần này hình như mạnh hơn nhiều so với lần trước khi bọn họ vây công anh, lẽ nào bọn họ ở trong Bát Quái Trận động tay chân rồi sao?

Còn chưa kịp ứng ứng lại, nơi ánh sáng của Bát Quái Trận đó bao trùm có mùi hương thoang thoảng lan ra, hương hoa mê người, Hứa Bích Hoài nhíu mày, hỏi: “Đây là mùi hương gì?”

Mạc Niệm vội nói: “Mê hương, trong Bát Quái Trận tỏa ra mê hương, bịt mũi lại.”

Lâm Thanh Diện cũng có suy nghĩ như vậy, xem ra lần này không có đơn giản như vậy rồi, trực tiếp nói với Mạc Niệm: “Cô dẫn chị Bích Hoài của cô rời khỏi trước, tới chỗ của Câu Lân là được.”

Mạc Niệm gật đầu, chủ yếu là Hứa Bích Hoài cũng không biết làm sao sử dụng công pháp của cô, Câu Lân ở một bên, Lâm Thanh Diện không ra lệnh thì nó không ra tay, nhìn thấy Hứa Bích Hoài bọn họ muốn đi, lão tam kia vội nói: “Anh cả, không thể tha bọn họ đi.”

“Chỉ cần giết Lâm Thanh Diện, bọn họ tính là cái thá gì chứ?” Lão đại lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Diện.

Lần này thật sự chỉ có một mình Lâm Thanh Diện, anh ta không tin, Lâm Thanh Diện lần nào cũng có vận may tốt như vậy, có người cản thay cho Lâm Thanh Diện.

Mê hương của bọn họ không có tác dụng với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện hô: “Câu Lân, lại đây để bọn họ xem thử thực lực của ngươi.”

Lúc Câu Lân đánh với Lâm Thanh Diện, chỉ là Câu Lân sơ ý, nếu không có thể đánh mấy hồi với Lâm Thanh Diện, Câu Lân nghe thấy Lâm Thanh Diện gọi nó, trực tiếp lao tới, yểm hộ cho Hứa Bích Hoài và Mạc Niệm bọn họ tới nơi an toàn.

Sự xuất hiện của Lâm Thanh Diện khiến bọn họ trở tay không kịp, lão đại nói: “Không ngờ mày còn có vật cưỡi lợi hại như vậy.”

“Đố kỵ phải không?” Lâm Thanh Diện đắc ý nhìn lão tam kia, thấy lão tam là người khiến người ta không thoải mái nhất, khiêu khích: “Tao thấy người như mày đều sẽ không có vật cưỡi tốt như này, bọn chúng không bằng lòng phục vụ mày.”

Khi Lâm Thanh Diện nói chuyện, tám người cùng sử dụng lực, Lâm Thanh Diện cảm nhận được áp lực cực lớn đè về phía anh, anh lấy ra Kiếm Trảm Tiên, lực lượng của Kiếm Trảm Tiên và công pháp của Lâm Thanh Diện dung hòa cùng nhau, tám người dù có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể một chiêu thì xử được Lâm Thanh Diện, công pháp mà bọn họ thiết kế này chính là để phòng ngừa Lâm Thanh Diện đột nhiên đi vào tiểu thế giới.

Lâm Thanh Diện cười lạnh nhìn sang bọn họ, vừa công kích, đem mục tiêu trực tiếp nhắm vào lão tam, một kiếm chém qua, lão tam đó không tránh kịp, trúng tim.

Bát Quái Trận lập tức bị phá, lão tam kia ở trong cùng nôn ra máu đen, Lâm Thanh Diện vào lúc mấy người phân tâm, ngưng tụ lực lượng ở lòng bàn tay, một chưởng trực tiếp đánh xuống, lão tam kia chỉ thấy mặt mày lập tức trắng bệch như tuyết muốn nói cái gì cũng không kịp nói thì mất sức ngã ra đất.

Mấy người khác đỏ mắt, muốn giết Lâm Thanh Diện, lão đại cản bọn họ lại, nói với Lâm Thanh Diện: “Hôm nay xem như mày gặp may, ngày sau tao nhất định sẽ báo thù cho anh em của tao.”

Lâm Thanh Diện cười lạnh, thu Kiếm Trảm Tiên lại, khinh thường: “Tôi ngược lại muốn xem thử các người có bản lĩnh lớn cỡ nào, muốn báo thù, trước tiên tu luyện thêm 200 năm nữa rồi tới.”

Tâm trạng của Lâm Thanh Diện không tồi, chỉ cần giết một trong số bọn họ, Bát Quái Trận sau này không tồn tại nữa, tu vi của bọn họ đều không có quá cao, cái dựa vào là trận pháp.

Trận pháp này có hơi giống cơ quan chi thuật của Triệu Tuấn, nhưng lại không phải, so với cơ quan chi thuật của Triệu Tuấn thật là kém xa rồi.

Nhìn thấy bọn họ tháo chạy, Hứa Bích Hoài vội từ bên kia của Câu Lân đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, lo lắng hỏi: “Anh giết người của bọn họ, ông xã, bọn họ liệu có trút giận lên người con gái, gây bất lợi đối với con gái không?”

Sự lo lắng của Hứa Bích Hoài Lâm Thanh Diện biết, an ủi Hứa Bích Hoài: “Sẽ không, Nặc Nặc không có ở trong tay của bọn họ, cũng sẽ không chịu sự khống chế của bọn họ, bọn họ ở tà phái chỉ là sự tồn tại của một cỗ lực lượng nhỏ, cao thủ thật sự còn chưa xuất hiện.”

Lúc Lâm Thanh Diện nói chuyện, thấp thoáng có hơi lo lắng, nếu thật sự cao thủ xuất hiện, vậy anh nên đối phó thế nào?”

Công phu trên bí tịch đó đã dần dần nhập môn, Vong Trần bên kia tiến độ hơi chậm, Lâm Thanh Diện bên này vẫn không bằng Vong Trần.

Hứa Bích Hoài nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, gật đầu, Lâm Thanh Diện rẽ sang chủ đề khác, xoa xoa đầu của Hứa Bích Hoài, nói: “Em thích phòng nào, đi thu dọn, hai chúng ta ở.”

Mạc Niệm nghe thấy lời này, vội vàng chạy vào một căn phòng nhỏ trong sân, nhìn mấy căn phòng, cuối cùng chọn một căn phòng gỗ hơi bé, nói với Lâm Thanh Diện: “Tôi ở đây, chị, chị ở đâu?”

Hứa Bích Hoài xem phòng của chỗ này, thật ra ngoài lớn nhỏ không giống nhau ra, còn lại đều gần như nhau, còn có phòng ngủ chính, sảnh.

Cô là nữ chủ nhân, nơi muốn ở tự nhiên là phòng ngủ chính, người tới tiếp khách gì đó, ở đại sảnh cũng tiện hơn nhiều, phòng chính ở sát sảnh chính.

Lâm Thanh Diện đi ra, trực tiếp hạ một kết giới ở ngôi nhà này, tuy có Câu Lân bọn họ ở đây, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn lo lắng, ngộ nhỡ có ai xông vào, khi lão Hổ còn ngủ gật, bọn họ không phát giác ra, bị đánh lén tới cơ hội đánh trả cũng không có, có kết giới, sự lo lắng này có thể giải trừ.

Câu Lân ở trong sân xoay tới xoay lui, cuối cùng tìm được một cái đình nghỉ ở bên cạnh một khoảng trúc trong sân nghỉ ngơi, nó ngược lại khá biết chọn chỗ, Lâm Thanh Diện đi tới, nói: “Chỗ này phong cảnh không tồi, đúng rồi, đồ ăn, ngươi đã nghĩ ra nên giải quyết như nào rồi chứ?”

“Tôi tự ra ngoài, không phiền tới chủ nhân, chủ nhân yên tâm.” Loại chuyện này Câu Lân vẫn là có thể giải quyết.

Lâm Thanh Diện ngăn cản: “Không được, ta đã hạ kết giới, người của tà phái biết sự tồn của ngươi, ngươi ra ngoài sẽ không an toàn.”