Rể Quý Trời Cho

Chương 1669




CHƯƠNG 1669: MỘT MẠNG ĐỔI MỘT MẠNG.

Người coi bói nghe thấy lời này, cả người lập tức thay đổi, sắc mặt thay đổi vô cùng mà nhìn ông Đổng: “Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng ông, ông nói là cậu ta thì chính là cậu ta hả, ông có chứng cứ gì không?”

Ông Đổng nhìn đám người xung quanh, nói: “Từ trước đến nay họ Đổng tôi làm việc đều rất thẳng thắn, làm việc sẽ không che giấu, tôi đã sống ở đây mấy chục năm, mọi người cũng biết cách làm người của tôi, cảm thấy tôi thật sự không có đạo lý ăn nói hàm hồ hả?”

Ông Đổng vô cùng căm hận nhìn người coi bói, nói: “Tôi tin là ở đây có không ít người bị cái tên này lừa gạt, chỉ là không dám nói ra mà thôi, có điều tôi sẽ không cho cậu ta có cơ hội này, ngày hôm nay tôi nhất định phải loại trừ khối u ác tính này mới được.”

Ông Đổng vẫy vẫy tay, vệ sĩ ở bên cạnh muốn đi lên bắt người, người coi bói nói: “Tôi không phục, ông Đổng làm việc không có sức thuyết phục, người ở đây đều sẽ làm chứng cho tôi.”

Trong lúc nhất thời ông Đổng lâm vào tình thế khó xử, ông ta vẫn luôn là người nói chuyện lý lẽ, bây giờ lại dùng bạo lực, cũng đúng là không thể nào nói được.

Ông ta nhìn về phía Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cười nhạt một tiếng, trực tiếp đi đến bên cạnh người coi bói, hỏi: “Anh không tin vào y thuật của tôi, không tin tôi có thể chữa bệnh cứu người?”

“Cái thằng nhóc như cậu, câu nói là cậu biết chữa bệnh cứu người, chẳng bằng đang lừa gạt đứa nhỏ ba tuổi, cậu nghĩ là có thể lừa gạt người lớn chúng tôi à?” Lúc người coi bói đó nói chuyện còn không quên dèm pha Lâm Thanh Diện một phen.

Đúng là tuổi của Lâm Thanh Diện thật sự quá nhỏ, trong đám người này cũng chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, bọn họ tin tưởng Lâm Thanh Diện có y thuật bằng cách nào đây?

Lúc này tất cả mọi người đều đang nghị luận ầm ĩ, không có cách nào tin tưởng Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện trực tiếp đi đến trước mặt của một bà cụ, thấy bà cụ đó đi đứng không phải rất nhanh nhẹn, mỗi khi thời tiết thay đổi đau đến không muốn sống.

Nói với bà cụ: “Chân của bà có bệnh cũ lâu ngày tái phát, đau đến không muốn sống, bình thường cũng có uống thuốc, nhưng mà đều không có hiệu quả có đúng không?”

Bà cụ kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, lại nhìn chân của mình, trong lòng có chủ ý, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự có thể xem bệnh nặng giúp cho bà, vậy đó là chuyện tốt.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện không thể xem, vậy thì đã chứng minh cái này là giả.

Bà ta nói: “Chàng trai trẻ à, tôi đi đứng không tốt, chỉ cần nhìn cẩn thận một chút thì có thể nhìn ra được, nếu như cậu bạn muốn mượn cái này để nói y thuật của cậu không tệ, hình như là thiếu sức thuyết phục rồi.”

Lâm Thanh Diện cười nhạt một tiếng, đương nhiên biết tâm tư của bà cụ, nói: “Bà nói không sai, nếu như tôi có thể chữa khỏi cho bà thì sao?”

Bà cụ thở dài: “Nhà chúng tôi cũng không phải là gia đình thiếu tiền, vì hai cái chân này của tôi đã bỏ đi không ít tiền bạc, nhưng mà mấy người lang băm đó đều chỉ kê thuốc châm cứu cái gì đó, nhưng mà không có hiệu quả, nếu như cậu có thể thật sự chữa trị hết cho hai chân của tôi, tất nhiên tôi sẽ báo đáp cho cậu, nếu như cậu trị không hết, vậy thì sẽ phải có chuyện khác.”

Lâm Thanh Diện biết ý của bà cụ, phụ họa nói: “Nếu như tôi chữa khỏi chân cho bà cụ, vậy thì y thuật của tôi cũng không phải là lừa gạt người khác, nếu như mọi người có ai đau nhức gì thì cứ bước lên đi, tất nhiên tôi sẽ hỗ trợ điều trị.”

Lâm Thanh Diện cảm thấy anh cũng có thể tận dụng cơ hội này để truyền thanh danh của mình ra, muốn kiếm tiền, đầu tiên phải có thanh danh mới được.

Người nào rồi cũng sẽ bị bệnh, cũng không có ít bệnh không thể trị, nhưng mà đã vào trong tay của Lâm Thanh Diện thì cũng chẳng là cái gì hết.

Bà cụ tràn đầy khinh thường, bây giờ người trẻ tuổi khoác lác đều không có điểm dừng, giống như là Lâm Thanh Diện vậy đó, bà ta cũng đã gặp không ít người rồi, ai nấy cũng đều ăn nói hùng hồn.

Có điều là sâu trong nội tâm vẫn hy vọng Lâm Thanh Diện có thể giúp mình một tay, nếu như Lâm Thanh Diện có thể trị hết bệnh, vậy thì mình cũng không cần phải chịu đựng đau đớn nữa rồi.

Người ở đây đều chuẩn bị xem kịch vui, đặc biệt là người coi bói đó trực tiếp yên vị ngồi trong gian hàng của mình, chân bắt chéo đưa lên thật cao: “Tôi cũng muốn xem xem, cậu dựa vào cái miệng này của cậu trị bệnh cứu người, hay là còn có cái gì khác.”

Ông Đổng nhìn Lâm Thanh Diện, cũng nhíu mày, tuy nói Lâm Thanh Diện chữa được bệnh của ông ta, nhưng mà người người đều biết bà cụ rõ ràng là bị căn bệnh cũ tái phát.

Nếu như lần này Lâm Thanh Diện không thể chữa trị hết, vậy thì sẽ thật sự trở thành đối tượng châm biếm cho những người ở đây.

Ông Đổng nhỏ giọng nói với Lâm Thanh Diện: “Công tử, thật sự được à?”

Lâm Thanh Diện biết ông Đổng lo lắng, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ông Đổng cho rằng tôi là người nói khoác hả?”

Ông Đổng lập tức nói từ tận đáy lòng: “Tôi tin tưởng vào vị công tử này, mạng của ông già này là do cậu ấy đã cứu sống.”

Lâm Thanh Diện hỏi mọi người ở đây, nói: “Không bột đố gột nên hồ, ở gần đây có tiệm thuốc, có ai đồng ý đi mua thuốc giúp tôi không?”

Lúc này, có một chàng trai trẻ tuổi đứng ra, bước lên kêu bà cụ một tiếng bà nội, sau đó lại nói với Lâm Thanh Diện: “Nếu như chữa bệnh cho bà nội tôi, vậy thì để tôi đi chuẩn bị thuốc cho, có đều chữa bệnh ở ngay chỗ này, có phải là sơ sài quá rồi không?”

Lâm Thanh Diện có thể có y thuật tốt, vốn dĩ chính là đang khoác lác, trong mắt của người trẻ tuổi nếu như nói chữa bệnh ở đây vậy thì thật sự quá hoang đường.

Sâu trong lòng của anh ta đương nhiên là không muốn tin tưởng, Lâm Thanh Diện cười nhạt một tiếng: “Chính là ở chỗ này, một người bác sĩ tốt chữa bệnh cũng không cần phải phân biệt địa điểm.”

Lời nói của anh làm đám người khinh thường, những người tụ tập ở chỗ này lại càng đến càng nhiều, phần lớn bọn họ đều đến đây để xem trò cười, bọn họ làm cứ như là sắp nhìn thấy Lâm Thanh Diện xấu mày xấu mặt.

Còn có ông Đổng, mặc dù nói bình thường ông Đổng là người không tệ, nhưng mà chỉ sợ là lần này phải lật xe rồi.

Lâm Thanh Diện nói: “Cậu đi mua đi, ngưu tốc, đỗ trọng, dương hỏa diệp, ngô công…”

Lúc Lâm Thanh Diện nói tên dược liệu, chàng trai trẻ tuổi đó lập tức tìm kiếm cây bút ở ngay chỗ đó, ghi kỹ từng loại lại, sau khi nghi kỹ rồi thì cầm tờ giấy đó đi vào trong chỗ bán thuốc.

Những thứ mà Lâm Thanh Diện muốn đều là một vài thứ đơn giản, cho nên cũng dễ tìm trong cửa hàng bán thuốc, chủ yếu chính là Lâm Thanh Diện phải rót tinh lực trong thân thể vào đan dược, đó mới chính là điều khó nhất.

Kiếm tiền mà, bản thân mình cũng phải như thế này.

Chỉ một chốc lát sau, chàng trai trẻ tuổi ấy đã đưa thuốc mà mình mua được vào trong tay của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện thành lập một kết giới, ngồi trên mặt đất, ở trong mắt của mọi người giống như là đang tiến vào trạng thái minh tưởng của mình.

Nơi này đều là phàm phu tục tử, Lâm Thanh Diện không hi vọng hành động của mình quá chói mắt.

Anh bắt đầu sử dụng dược liệu để luyện chế ra đan dược, không qua bao lâu đan dược đã được luyện ra, mở kết giới đi ra ngoài, đám người cũng không phát giác chỗ mà bọn họ vừa nhìn hồi lúc nãy có kết giới.

Lâm Thanh Diện trực tiếp đưa đan dược cho bà cụ, bà cụ cầm lấy đan dược, có chút lo lắng.

Bà ta hỏi Lâm Thanh Diện: “Công tử, tôi lớn tuổi rồi, thật sự có thể uống hả?”

“Nếu như bà uống nó vào rồi xảy ra vấn đề, Lâm Thanh Diện tôi nguyện ý dùng một mạng đổi một mạng, bà thấy như thế nào…”

Lâm Thanh Diện nhìn bà cụ, vô cùng nghiêm túc, ông Đổng đã biết kết quả, ông ta chính là uống một viên đan dược này rồi trực tiếp khỏe lên.

Bà cụ do dự, cháu trai của bà ta đứng ra, nói: “Mạng của anh làm sao có thể đổi được mạng của bà nội tôi?”