CHƯƠNG 1663: CÔ GÁI ƯU TÚ
Hứa Bích Hoài suy nghĩ lời nói này nói cũng không tệ đó, con gái tìm chồng là quan trọng nhất, chú ý cẩn thận chắc hẳn không thể thiếu.
Đều nói con gái sợ gả nhầm chồng, đàn ông sợ đi sai đường, suy nghĩ này của Lục Hân không hề sai, Lâm Thanh Diện ở một bên trực tiếp mở miệng từ chối nói: “Võ nghệ của cô Lục Hân cũng không tệ, tự cô đánh còn không được nữa hả, tôi không có nhiều thời gian như vậy đâu.”
Lục Hân đều đã suy nghĩ kỹ là Lâm Thanh Diện, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, nếu như Lâm Thanh Diện không đi ra, thế thì với chút năng lực này của cô ta tất nhiên là người nào cũng có thể nắm thóp.
Lục Hân lên còn không bằng không lên, lúc này lại mang theo bộ dạng cầu xin giúp đỡ mà nhìn Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Nếu như Lục Hân đã tìm tới cửa rồi, vậy thì anh giúp em ấy một tay đi.”
Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, cảm thấy Hứa Bích Hoài đúng là một người phụ nữ ngu ngốc, nếu như mà Lục Hân không chọn được chàng rể vậy thì điều đó có phải là phải gả cho mình không hả.
Hứa Bích Hoài nói với Lục Hân: “Cô đi ra ngoài trước đi, để tôi kêu Lâm Thanh Diện thay quần áo.”
Hứa Bích Hoài hòa áo dễ gần để bọn người Lục Hân cảm thấy rất dễ chịu, Lục Hân trực tiếp đi ra ngoài, có được sự trợ giúp của Lâm Thanh Diện, mình cũng sẽ không gặp phải những người không đứng đắn.
Sau khi cô ta đi ra ngoài, Lâm Thanh Diện cau mày nhìn Hứa Bích Hoài: “Em không nên đồng ý, anh cũng không có nhiều thời gian như vậy đâu.”
“Nói như thế nào thì mọi người cũng đến đây cùng nhau mà, không thể mặc kệ được, em biết năng lực của anh rất cao siêu.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện, nếu như chúng ta có thể gặp được được người xứng đôi với cô bé này, vậy thì anh có thể ra tay lưu tình, tìm một người chồng như ý cho cô ấy, vậy thì sau này cô ấy cũng sẽ không cần ngày nào cũng đi theo chúng ta.”
Lâm Thanh Diện nghe xong, anh cười hỏi: “Em không thích có người đi theo chúng ta hả?”
“Bên cạnh anh luôn không thiếu phụ nữ, đương nhiên là em không thoải mái rồi, nếu như có thể để bên cạnh anh không có người phụ nữ nào, đương nhiên là em sẽ vui lòng.”
Hứa Bích Hoài nói xong thì lại quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một chút: “Anh sẽ không cho là em ghen tuông đó chứ?”
“Tới lúc nào rồi mà em còn có tâm trạng suy nghĩ tới chuyện này, hơn nữa đây cũng là biểu hiện cho em yêu anh, nếu như em lại biểu hiện mình không thèm quan tâm, vậy thì có phải người làm chồng như anh không làm tròn trách nhiệm không hả?”
Hứa Bích Hoài nói không sai, đúng là ở bên cạnh Lâm Thanh Diện có rất nhiều phụ nữ, nhưng mà có đôi khi Lâm Thanh Diện cũng không có cách nào hết, có một La Tiêu Tiêu đã làm anh không còn sức lực, nếu như hiện tại La Tiêu Tiêu còn sống, vậy thì mình cũng phải cân nhắc tìm cho cô ta một người chồng mà gả đi.
Thật sự rất khó xử khi ở cạnh một người đàn ông đã có gia đình, Lâm Thanh Diện ôm Hứa Bích Hoài, hôn một cái lên trên trán của Hứa Bích Hoài, anh nói: “Nếu như em đã nghĩ như vậy, thế thì anh đồng ý với em.”
Hứa Bích Hoài nhẹ giọng cười một tiếng, nói: “Em có cần phải đi cùng với mọi người không?”
“Em muốn đi thì có thể đi, dù sao cũng náo nhiệt mà.” Lâm Thanh Diện không quan tâm chuyện bí tịch, không phải là ngày một ngày hai là có thể hoàn thành được, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng.
Đến võ đài, Lục Hân trực tiếp mặc bộ đồ đỏ trông giống như là đợi để được gả đi, đứng ở bên cạnh võ đài.
Nghe nói dạo này rất náo nhiệt, ai cũng muốn đến đây xem một chút, Đổng Hoa đi tới đây, không ngờ tới chủ nhân của chuyện này lại là Lục Hân.
Ánh mắt của Đổng Hoa đặt ở trên người Lục Hân, Lục Hân không thèm quan tâm tới, đương nhiên cũng không nhìn thấy Đổng Hoa.
Đổng Hoa đi đến sau lưng Lục Hân, nhìn thấy Lục Hân đang cầm quả tú cầu, nói: “Không ngờ tới là cô Lục Hân lại muốn lấy chồng sớm như thế.”
“Nếu như tôi không lấy chồng cũng không dám trở về, ba của tôi sẽ lột da tôi mất, ông ấy đã muốn ôm cháu ngoại lâu lắm rồi, không giống với công tử có tiền như các người đâu.”
“Vậy để tôi cưới cô, cô coi coi có được không, những thứ này có thể bớt đi rồi.” Đổng Hoa nhìn võ đài, cảm thấy thật là nhàn chán.
Lục Hân nghe thấy lời nói như vậy, khinh thường nhìn Đổng Hoa: “Tôi thấy anh yếu đuối vô cùng, tôi cũng không muốn sau này tôi sẽ bảo vệ anh, hơn nữa gia cảnh nhà các người như thế nào, một cô gái giống như tôi biết rõ mà.”
Đổng Hoa nhíu mày cười hỏi: “Cô cảm thấy thân thể tôi yếu đuối, cần có cô bảo vệ hay là cảm thấy gia cảnh của chúng tôi, cô không thích hợp gả cho tôi.”
“Hai loại khả năng này đều có hết, cũng không phải là một loại, nói tóm lại chính là cô gái như tôi không thích hợp sống trong gia đình của anh đâu.”
Lục Hân đã từng suy nghĩ, thật ra thì nếu như có thể ở cùng với Đổng Hoa, nếu như ba của cô ta biết được thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Ngoại trừ việc Đổng Hoa yếu ớt, lúc gặp đối thủ sẽ bị bắt nạt, những thứ còn lại không có chuyện gì để bắt bẻ, nhân phẩm tốt, có lòng hiếu thảo, dáng dấp cũng rất đẹp trai.
Có điều Lục Hân tự hiểu thân phận mình, diễn kịch chính là diễn kịch, cô ta với Đổng Hoa không thể đùa giả thành thật được.
Đổng Hoa không hiểu, anh ta thật sự thích tính tình này của Lục Hân, có điều không thể nói thẳng được, anh ta hỏi Lục Hân: “Ý của cô là ai có thể đánh thắng ngày hôm nay thì cô sẽ gả cho người đó, có phải là đạo lý này không?”
“Tôi đã bố trí võ đài xong rồi, dĩ nhiên là dự định như thế này, có điều này hôm nay người mà tôi muốn tìm chính là cao thủ, anh cũng không nên suy nghĩ, tôi thấy có vẻ anh cũng không phải là đối thủ của người ta, đi lên đánh không được hai chiêu là bị đánh xuống dưới.”
Lục Hân vừa loay hoay với quả tú cầu vừa nói, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của Đổng Hoa. Đổng Hoa không hiểu, trước đó mình trông mặt mà bắt hình dong đều bị Lục Hân phê bình, bây giờ Lục Hân cũng chưa thấy mình ra tay, cần gì cứ cố chấp chắc chắn là anh ta không bảo vệ được cho cô ta?
Đổng Hoa nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, quay đầu lại hỏi Lục Hân: “Người cô nói chẳng lẽ là Lâm Thanh Diện hả?”
Y thuật của Lâm Thanh Diện không tệ, nhưng mà chưa từng nghe nói tu vi của Lâm Thanh Diện mạnh bao nhiêu, chẳng lẽ cô gái này nghiêm túc đó à?
Đổng Hoa nhìn Hứa Bích Hoài ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, hỏi Lục Hân: “Đó là ai vậy?”
Lục Hân nhìn Đổng Hoa, nhíu mày nói: “Anh quản người ta làm gì, đó là vợ của Lâm Thanh Diện, nếu như Lâm Thanh Diện mà không có vợ thì mục tiêu của tôi chính là Lâm Thanh Diện. Anh xem đi, người ta ưu tú biết bao nhiêu, phóng mắt nhìn qua có mấy người có thể so sánh được đâu?”
Lúc cô ta đang nói chuyện trong ánh mắt đều lộ ra vẻ sùng bái, mà Đổng Hoa thì gật đầu, trực tiếp đi về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ngồi trên một cái ghế dài, chỉ còn chờ trận đấu bên phía Lục Hân bắt đầu.
Nhìn thấy Đổng Hoa đi tới, Lâm Thanh Diện thật sự ngạc nhiên, cười hỏi: “Bệnh của ba anh đã tốt hơn chưa?”
“Đã tốt hơn nhiều rồi, đúng lúc vừa mới khỏi, ba tôi còn cho người đến tìm anh kê đơn thuốc, y thuật của anh rất cao siêu, không phải là những người ở bên ngoài có thể tùy tiện so sánh được.”
Đổng Hoa thật sự là đang nói thật, vẫn may là từ đầu biết Lâm Thanh Diện có thể cứu người, nếu không thì ngày hôm nay sợ là ba của anh ta không qua khỏi.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Anh tới đây chính là vì chuyện này hả, chắc là anh cũng không biết tôi ở đây đâu ha.”
“Không sai, không hổ là Lâm Thanh Diện, tôi đến đây để xem cuộc vui, cho nên mới đến xem một chút, không ngờ tới cái cô nhóc Lục Hân đó. Lục Hân nhìn có vẻ xinh đẹp, tâm địa tốt, không có khuyết điểm gì lớn, căn bản chính là không cần phải tốn công tốn sức như thế này.”
Lâm Thanh Diện nhìn Đổng Hoa bằng ánh mắt thưởng thức, Đổng Hoa có mắt nhìn, có điều hình như là trong lời nói của anh ta có cái gì đó..