CHƯƠNG 1662: VÕ ĐÀI.
Dao Trì nói, Lâm Thanh Diện nhìn Dao Trì, Dao Trì giúp Lâm Thanh Diện rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời để Lâm Thanh Diện không biết phải báo đáp như thế nào.
Cho dù người của tà phái không đáp ứng thì cũng không có cách nào khác, Dao Trì cũng không phải là người dễ nói chuyện, mặc kệ thực lực hay là về địa vị thân phận, bọn họ đều không thể so sánh với Dao Trì.
Dao Trì cùng với bọn người Lâm Thanh Diện đến khách sạn, lúc đến khách sạn Dao Trì dặn dò Lâm Thanh Diện nhất định phải chăm sóc cho Hứa Bích Hoài thật tốt, vợ chồng vất vả lắm mới gặp mặt nhau, cái gì cần nói cứ nói hết đi.
Hứa Bích Hoài dựa ở trong ngực của Lâm Thanh Diện, đúng là trạng thái không tốt chút nào hết, Dao Trì cũng không ở lại trong khách sạn, dù sao thì hai vợ chồng nhỏ người ta gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, thời gian dài như vậy, trải qua khoảng thời gian trắc trở vất vả lắm mới có thể gặp nhau.
Còn có một chuyện cứ luôn quanh quẩn ở trong lòng của Dao Trì, đó chính là lúc này Nặc Nặc vẫn còn đang bị bắt, tình huống rất nguy cấp.
Vốn dĩ năm đó là do mình đã thả cái tên kia ra, nếu như sai lầm năm đó lại liên lụy cho người dân trên thiên hạ, đó chính là do Dao Trì mình không đúng.
Dao Trì biết là mình không thể ngồi yên chờ chết, nếu không thì chính là cho đối phương cơ hội. Hứa Bích Hoài ngủ rồi, Lâm Thanh Diện lại đi tìm Dao Trì, đúng lúc Dao Trì đang muốn rời khỏi.
“Cô lại muốn đi đâu nữa vậy, không ở trong khách sạn hả?” Lâm Thanh Diện kinh ngạc nhìn Dao Trì, hiện tại Hứa Bích Hoài đã được cứu ra, người duy nhất chưa được cứu đó chính là Nặc Nặc.
Dao Trì cũng đã nói hiện tại muốn cứu Nặc Nặc căn bản cũng không dễ dàng như vậy, Lâm Thanh Diện không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
May mắn là Vong Trần đã hiểu một phần bí tịch, chỉ cần có thể học hết tất cả các công pháp trên bí tịch, sau này muốn cứu con gái cũng dễ dàng hơn.
Dao Trì cười một tiếng, nói: “Vợ của cậu vừa mới trở về, cậu đến nói chuyện với tôi không sợ cô ấy ghen hả, cậu nhìn đi, hiện tại chỉ có hai người chúng ta mà thôi, có phải sẽ bị người khác hiểu lầm không đây?”
“Vợ của tôi không phải là người như vậy, Dao Trì cô nương định đi đâu vậy?”
Dao Trì nhún vai, nói: “Cậu phải biết là hiện tại con gái cậu không còn đơn giản là con gái của cậu nữa rồi, mà là bảo vật ở Thiên Giới chúng tôi, trên người của con bé có thể hội tụ thiên phú, tiến hành tu luyện hoàn toàn có thể loại trừ tà phái, cũng chính là như vậy cho nên người của tà phái mới dòm ngó đến thiên phú trong cơ thể của Nặc Nặc, cho nên chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu con gái của cậu ra.”
Vốn dĩ Dao Trì không quan tâm đến chuyện này, nhưng mà chuyện này không thể thoát khỏi quan hệ với cô ta, cô ta cũng không thể mặc kệ được.
Nghe thấy Dao Trì nói như vậy, Lâm Thanh Diện nhíu mày, nhưng mà Dao Trì nói đúng, sự tồn tại của tà phái căn bản là không hợp lý, sẽ không làm việc tốt cho Thiên Giới, ngược lại còn toàn làm điều xấu. Nếu như có thể loại trừ đại ca của tà phái, đó chính là chuyện tốt tạo phúc cho bách tính.
Lâm Thanh Diện muốn nói cảm ơn, tính tình của Dao Trì vốn dĩ rất thoải mái, không đợi Lâm Thanh Diện nói xong liền trực tiếp đi khỏi. Lâm Thanh Diện tiếp tục đi vào trong phòng.
Bọn người Mạc Niệm rất biết điều, nhìn thấy Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện ở cùng một chỗ, bọn họ lại đi mướn một căn phòng khác.
Hứa Bích Hoài nhìn thấy Mạc Niệm, cô ngạc nhiên hỏi Lâm Thanh Diện: “Cô gái đó chính là đứa nhỏ Mạc Niệm đó hả?”
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Cũng là bởi vì cứ có người gọi cô ấy là con nít, trong lòng của cô ấy cảm thấy không thoải mái, cho nên mới không tiếc hao phí tinh lực của mình mà lớn lên.”
“Là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, như thế này cũng không tệ. Lâm Thanh Diện, chỉ là con gái của chúng ta…” Hứa Bích Hoài nói rồi lại nghẹn ngào, Nặc Nặc là một cô bé vô cùng hiểu chuyện, cũng không biết sau khi mình đi rồi Nặc Nặc sẽ sống như thế nào, những người đó sẽ đối phó với Nặc Nặc như thế nào.
“Anh đã nói rồi, anh sẽ không để con gái của chúng ta xảy ra chuyện gì, huống hồ chi hiện tại người không hi vọng Nặc Nặc xảy ra chuyện không phải một mình anh, còn có những người khác nữa.”
Lâm Thanh Diện nhớ tới lời nói của Dao Trì, phát hiện mình không phải chiến đấu đơn độc, trong lòng cũng không cảm thấy gánh nặng.
Hứa Bích Hoài còn muốn nói cái gì đó, Lâm Thanh Diện biết chắc chắn là chuyện của con.
Lâm Thanh Diện ôm Hứa Bích Hoài ở trong ngực, nói: “Vất vả lắm chúng ta mới gặp nhau, anh tin tưởng là không bao lâu nữa một nhà ba người chúng ta sẽ đoàn tụ thôi.”
Hứa Bích Hoài im lặng gật đầu, dựa trong vòng tay kiên cố của Lâm Thanh Diện, cho dù lúc nào đi nữa cô vẫn luôn lựa chọn tin tưởng người đàn ông này vô điều kiện…
Mạc Niệm và Câu Lân ở cùng một căn phòng, Câu Lân hỏi Mạc Niệm: “Cô quen biết với chủ nhân của tôi từ khi nào vậy?”
“Lúc còn ở Trái Đất, thôi bỏ đi, nói với ngươi ngươi cũng chưa chắc biết chỗ đó đâu, ta có nói cũng vô ích thôi.” Mạc Niệm cảm thấy hiện tại có nói cái gì với Câu Lân, Câu Lân cũng không biết.
Ngược lại là bây giờ Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đang ở cùng nhau, Mạc Niệm cảm thấy mình giống như là bị thất sủng, Câu Lân bất mãn nói: “Cô cũng không nói mà sao biết là tôi không biết chứ?”
“Ta quen biết với Lâm Thanh Diện còn là bởi vì con thú cưỡi của Lâm Thanh Diện, cũng không lớn hơn ngươi là bao, có điều hung dữ hơn ngươi rất nhiều.”
Câu Lân nhíu mày, nếu như không phải Mạc Niệm nhắc tới, nó còn không biết Lâm Thanh Diện còn có một con thú cưỡi khác, bỗng nhiên cũng có một loại cảm giác mình bị thất sủng. Mạc Niệm nhìn bộ dạng của Câu Lân, không khỏi buồn cười nói: “Không đến mức đó đâu, nhưng mà ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, cho dù Lâm Thanh Diện sẽ trở về nhưng mà cũng sẽ không mang theo ngươi đâu.”
Câu Lân không biết Mạc Niệm có ý gì, nhưng mà nghe thấy dường như Mạc Niệm cũng không có ý định muốn nói gì đó với mình, khinh thường nói với Mạc Niệm: “Có mang tôi theo hay không cũng không quan trọng, cô nói mấy cái này với tôi là có ý gì vậy?”
“Ta cũng chỉ nói những điều mà ta biết cho nghe thôi, không có ý gì khác hết, không phải là ngươi cho rằng ta đang đùa giỡn ngươi đó chứ?” Mạc Niệm lười biếng dựa trên đầu giường nhìn Câu Lân.
Bây giờ Câu Lân giống như là một con chó con đang bị tức giận, trước đó Mạc Niệm ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, hiện tại Hứa Bích Hoài lại ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, nó không phải cứ đi theo bên cạnh Lâm Thanh Diện, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng người ta.
Mạc Niệm cũng thật sự rất buồn chán, hiện tại người nói chuyện với Mạc Niệm cho dù là đấu võ mồm cũng chỉ có Câu Lân, Câu Lân ghé ở một bên không có ý định phản ứng lại Mạc Niệm, Mạc Niệm muốn làm gì nó nó cũng chẳng thèm xen vào, dù sao thì người này cũng chỉ biết châm ngòi mối quan hệ của mình với chủ nhân mà thôi.
Lâm Thanh Diện là chủ nhân, tất cả những điều Lâm Thanh Diện làm đều đúng, những chuyện này không có gì có thể phản bác.
Lục Hân ở một bên khác đứng ngồi không yên, trong lòng của cô ta vốn dĩ có chút oán hận, nếu như không phải là Lâm Thanh Diện, chỉ sợ là cô ta đã có thể có được một số tiền lớn.
Càng nghĩ càng tức giận, đặc biệt là cái người đàn ông như Lâm Thanh Diện lại để mình rời khỏi nơi này, trong lòng của cô ta nghĩ đến vậy, dứt khoát trực tiếp muốn đánh võ đài ngoài phạm vi Thượng Quận Thiên Đô, chỉ cần thắng Lâm Thanh Diện, vậy là có thể cưới mình rồi.
“Không phải anh chê tôi không có ai thèm hả, chỉ là Lục Hân tôi không muốn tìm, nếu như đã tìm rồi thì nhất định phải tìm người lợi hại hơn anh nhiều.”
Sáng ngày hôm sau, mặt trời còn chưa treo cao, một tia nắng chiếu vào cửa sổ, Lục Hân đã kêu Lâm Thanh Diện dậy.
Trực tiếp đẩy cửa bước ra, Hứa Bích Hoài đang trang điểm, Lâm Thanh Diện đang xem bí tích ở một bên, Lục Hân lập tức cảm thấy có chút ngại ngùng, nói: “Có phải là tôi đã đến sớm rồi không?”
Hứa Bích Hoài buông xuống cây bút lông mày đang vẽ ở trong tay, quay đầu nhìn Lục Hân rồi hỏi: “Sao cô lại muốn Lâm Thanh Diện ra ngoài vậy, công pháp của Lâm Thanh Diện không lợi hại như cô nghĩ đâu.”
Hứa Bích Hoài nhẹ giọng nở nụ cười, Lâm Thanh Diện trong lòng cô là lợi hại nhất, nếu như Lâm Thanh Diện lên võ đài không có người nào có thể đánh thắng được anh, kế hoạch đánh võ đài chọn rể của Lục Hân sẽ bị ngâm nước nóng.
Tuổi tác không lớn mấy, cô gái này không cần phải gấp gáp như vậy, lúc này Lục Hân lại nói: “Lâm Thanh Diện là người ưu tú nhất tôi từng gặp, cứ dựa theo như vậy mà tìm kiếm là không có vấn đề gì.”