CHƯƠNG 1658: ĐI VÀO SƠN TRANG.
Nhưng cho dù nói gì, Hứa Bích Hoài vẫn tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của Lâm Thanh Diện, cùng Lâm Thanh Diện trải qua biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, chỉ cần Lâm Thanh Diện đến nhất định sẽ có cách cứu mình ra, hơn nữa trên người mình ít nhiều vẫn còn một ít tu vi.
Hứa Bích Hoài thầm nghĩ, chỉ cần có một cơ hội, bản thân sẽ nghĩ cách trốn ra ngoài, bây giờ cô đang có ưu thế rất lớn, chính là người khác không biết cô có tu vị.
Nghe thấy những lời tự trách của Hứa Bích Hoài, trong lòng Lâm Thanh Diện cũng không vui, nói: “Em đừng nói như vậy, là anh không bảo vệ tốt cho hai người, là người làm chồng như anh không có bản lĩnh, nhưng em yên tâm, anh hứa với em, con gái sẽ không sao, em cũng sẽ không có chuyện gì, gia đình chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ với nhau”
Lâm Thanh Diện chỉ cần nhìn thấy Hứa Bích Hoài rơi lệ, trong lòng đã vô cùng khó chịu, anh biết Hứa Bích Hoài ở bên cạnh anh thực sự đã chịu quá nhiều uất ức.
Nhưng, từ trước đến nay Hứa Bích Hoài chưa từng nói ra những lời uất ức, cho dù bản thân làm cái gì, cô đối mặt với cái gì, cô đều âm thầm chịu đựng, chưa từng tạo cho Lâm Thanh Diện một chút áp lực nào.
Chỉ cần nghĩ đến những gì mà Hứa Bích Hoài bỏ ra vì mình, mũi Lâm Thanh Diện lại cay cay, Hứa Bích Hoài vội vàng lau nước mắt: “Em không khóc nữa, anh đừng khó chịu, anh nói đúng, gia đình chúng ta sẽ tốt, chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, em tin, một chút khó khăn này, cả gia đình chúng ta nhất định có thể vượt qua”
Đã rất lâu rồi Hứa Bích Hoài chưa gặp Lâm Thanh Diện, nhưng bây giờ mở gương ra, nhìn thấy Lâm Thanh Diện trong gương, cảm thấy thời gian xa nhau thực sự quá nhiều thăng trầm.
Khoảng thời gian này cũng không biết Lâm Thanh Diện đã trải qua những gì, nhưng không cần nói những thứ khác, nhất định là rất mệt, lại phải lo lắng cứu mình và con gái ra, sao có thể không mệt chứ?
Cô chỉ cần nhìn thấy Lâm Thanh Diện là muốn khóc, nói với Lâm Thanh Diện có người đi đến, vội vàng cất gương đi, dù sao tối hôm nay Lâm Thanh Diện cũng sẽ đến cứu người, nếu như không ngoài ý muốn, tối hai nay người có thể gặp nhau.
Nếu như gặp chuyện ngoài ý muốn, Lâm Thanh Diện bị bắt thì cũng có thể gặp nhau, trong lòng Hứa Bích Hoài thầm nghĩ, dựa vào tường, nhắm mắt lại.
Tưởng tượng ra cảnh trùng phùng, chỉ cần tu vị của mình có thể nâng cao, thì có thể cùng với Lâm Thanh Diện đi cứu con gái.
Nặc Nặc cũng là một đứa bé rất hiểu chuyện, những người kia sẽ không giết con bé một cách dễ dàng, thực ra nói một cách chính xác là bọn họ không có cái bản lĩnh có thể giết được con bé.
Muốn bắt được Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, trừ khi giết chết Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, để đứa nhỏ kia mãi mãi ở trong tay bọn họ.
Chỉ cần Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài vẫn còn ở đây, đứa bé kia nhất định sẽ được cứu ra, đây chính là điều mà phe tà phái lo lắng, nghĩ đến chuyện này, chỉ cần đứa nhỏ không gặp nguy hiểm, tất cả đều có thể từ từ tính kế.
Lâm Thanh Diện nói chuyện cùng với Hứa Bích Hoài, tâm trạng của Lâm Thanh Diện tốt hơn rất nhiều, anh thu xếp lập tức đi đến Sơn trang Vong Ưu, thực sự không thể đợi thêm giây phút nào nữa.
Hứa Bích Hoài từ trước đến nay không bao giờ nói chuyện xấu, ai biết được cô ở bên đó chịu những uất ức gì, điều mà anh nên làm bây giờ chính là nhanh chóng cứu Hứa Bích Hoài ra, sau đó cứu con gái ra, cả nhà đoàn tụ.
Vong Trần nhìn thấy Lâm Thanh Diện trở về, lại nhìn ra bên ngoài, mặt trăng đã lên cao, lúc này chính là cơ hội tốt để ra tay.
Mà Lục Hân ở bên cạnh, trong lòng lại không vui, đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện chế giễu Lâm Thanh Diện: “Lúc nãy anh muốn gấp mười lần người ta cũng đưa, anh vất vả như vậy, sao lại chỉ muốn có một ít tiền như vậy, nhà người ta không thiếu tiền, ngược lại chúng ta đang thiếu tiền, tiền của nhà bọn họ cho chúng ta một chút, cũng không thiệt thòi gì, anh cứu gia chủ nhà người ta một mạng, con người anh quá tốt tính rồi.”
“Kiếm tiền cũng không có cách này, cô về đi, ở đây không thích hợp với cô, chúng tôi cũng không có năng lực để bảo vệ cô!” Lâm Thanh Diện lên tiếng, không chút khách khí nói với Lục Hân, Lục Hân cảm thấy uất ức giống như mình làm sai chuyện gì lớn lắm không bằng, tại sao đàn ông con trai lại đối xử với mình như vậy?
Không phải cô ta chỉ nói một câu thôi sao, cô ta vội vàng tự dàn xếp cho mình: “Dù sao anh cũng lấy tiền rồi, anh nói lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, vội vàng đuổi tôi đi làm gì, tôi cũng không mang đến phiền phức cho anh, đây không phải còn mang đến công việc kinh doanh cho anh sao? Anh như này có chút qua cầu rút ván, không trường nghĩa nha!”
Lục Hân nói đến mức cả khuôn mặt tràn đầy sự kiên cường, chính trực, Mạc Niệm bước lên trước lặp lại những lời Lâm Thanh Diện nói: “Cô không hiểu ý của anh ấy, ý của anh ấy là cô có nhất thiết phải đi cùng chúng tôi không? Lục Hân, tôi cảm thấy cô ở nhà của mình rất tốt, cứ phải đến đây làm gì?”
Lúc Lục Hân vừa nhìn thấy Mạc Niệm biến thành một cô gái, còn có chút ngạc nhiên, nhưng nhớ đến bọn họ không phải là người bình thường, biến đi biển lại cũng không có gì kỳ lạ.
Lời nói của Lâm Thanh Diện cô cũng không phải là không hiểu. Cho dù Lục Hân là con ngốc cũng biết Lâm Thanh Diện có chuyện quan trọng cần phải làm, nhưng mình ở bên cạnh anh cũng không gây trở ngại cho anh.
Hơn nữa, mục đích của cô ta vẫn chưa đạt được, sao có thể rời đi một cách dễ dàng như vậy, cứ như vậy trở về không phải sẽ bị ông già trong nhà cười nhạo sao. “Tôi sẽ không rời đi, tôi vẫn chưa đạt được mục đích của mình, đã nói rồi muốn tìm một người chồng như ý, không thể tay không trở về, khiến mọi người chê cười!”
Mà Lâm Thanh Diện đi thẳng ra ngoài, Vong Trần đi cùng Lâm Thanh Diện, ở bên cạnh anh nói: “Tôi vừa mới đọc qua chương một của bộ công pháp kia, cũng hiểu được đại khái rồi, nếu như cậu có thời gian, hai chúng ta luyện tập một chút, tối nay không có thời gian, phải đi cứu vợ cậu, ngày mai nhất định phải bớt ra chút thời gian”
Vong Trần cũng là một nhân vật lợi hại, ông ta hiểu rõ công pháp cũng không phải là chuyện kỳ lạ, Lâm Thanh Diện nhìn Vong Trần, nói: “Ông nói không sai, nhưng bây giờ tôi không nghĩ được nhiều như vậy, trong lòng chỉ muốn cứu vợ và con gái ra, con gái và vợ tôi không ở cùng nhau, cũng không biết con bé bây giờ thế nào, có người chăm sóc hay không, có được ăn uống hẳn hoi hay không? Có ngủ ngon hay không?”
Vong Trần ở bên cạnh cười: “Tôi cảm thấy cái này cậu không cần lo lắng, con bé nhà cậu rất hiểu chuyện, có thể tự chăm sóc mình, hoàn toàn không có vấn đề gì?”
“Con bé rất hiểu chuyện, không sai, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, bây giờ không ở cùng với mẹ, nhất định sẽ không chịu được” Lâm Thanh Diện hiểu rõ, muốn cứu được con gái ra, chỉ có thể lựa chọn nâng cao tu vị của mình.
Hai người bọn họ nói chuyện, đợi đến khi mây đen che mất trắng, hai người cùng nhau xuất phát đi đến Sơn trang Vong Ưu, cho dù đã rất muộn rồi, đèn ở Sơn trang Vong Ưu vẫn còn sáng, giống như đang đợi bọn họ đến vậy. Vong Trần rất cẩn trọng, nhẹ tay nhẹ chân đi vào sơn trang Vong Ưu.
Lâm Thanh Diện ở bên cạnh nhắc nhở ông ta: “Thực ra không cần phải như vậy, tôi nghĩ chúng ta chỉ cần một người đi vào, người khác đã phát hiện ra, bây giờ đang bị người khác nhìn chằm chằm, là một sự tồn tại trong suốt, địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, cẩn thận ứng phó mới đúng”