CHƯƠNG 1648: CON TIN
Dao Trì nhìn Lâm Thanh Diện rồi trêu: “Nếu tôi có người chồng tốt như anh, biết anh một lòng suy nghĩ cho tôi, cho dù chết tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
Dao Trì nói, thật ra trong lòng cô cũng nghĩ như vậy, công phu của Lâm Thanh Diện ở Thiên Giới có lẽ không lớn mạnh, nhưng đối với vợ, Lâm Thanh Diện chắc chắn là một người chồng tốt.
Lâm Thanh Diện nghe lời này của Tiểu Điêu cũng không thấy vui lắm, anh chỉ thở dài một hơi rồi bảo: “Cô ấy đã hy sinh cho tôi quá nhiều, tôi không biết kiếp sau có thể làm gì để bù đắp cho cô ấy.”
Lâm Thanh Diện biết nếu Nặc Nặc bình an thì mọi chuyện dễ nói, nhưng nếu Nặc Nặc gặp chuyện gì, Hứa Bích Hoài làm sao để chống đỡ tiếp, anh phải làm thế nào?
Nghĩ đến những điều này, nắm đấm anh siết chặt, những người đó muốn ra tay với người bên cạnh anh đúng là mơ mộng hão huyền, dù thế nào anh cũng phải cứu được vợ và con ra.
Ngay cả khi không có sự trợ giúp của Dao Trì hay những người khác, Lâm Thanh Diện cũng chắc chắn tìm ra cách, một gia đình cho dù chết cũng phải ở bên nhau.
Trên đời này Lâm Thanh Diện không có nhiều người thân, Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc là hai người quan trọng nhất với anh, Lâm Trung Thiên ở trên Trái Đất có thể tự chăm sóc bản thân nên anh không cần lo lắng.
Dao Trì rời khỏi vùng ngoài Thượng Quận Thiên Đô, mà Lâm Thanh Diện cũng cần đi về một chuyến, Mạc Niệm và Lục Hân vẫn ở đó, Lục Hân vốn là người ở đây, ở đó không có gì lạ, nhưng Mạc Niệm đi cùng anh, là người của anh, Nếu Lâm Thanh Diện đi lâu không về, chắc chắn Mạc Niệm sẽ đi tìm, đến lúc đó bị kẻ hữu tâm biết thân phận thì sẽ gặp nguy hiểm.
Mạc Niệm thuộc tộc Tinh Linh, tộc Tinh Linh ở Thiên Giới không có địa vị gì, Lâm Thanh Diện không thể để Mạc Niệm gặp chuyện. Nhìn Mạc Niệm, Lâm Thanh Diện sẽ nhớ đến Nặc Nặc, cô nhóc đó rất giống Nặc Nặc khiến tinh thần Lâm Thanh Diện ít nhiều cũng có chỗ gửi gắm.
Khi Lâm Thanh Diện về đến nhà trọ thì trời đã tối, Mạc Niệm đang ngồi cùng Lục Hân, thấy Lâm Thanh Diện về, Mạc Niệm không vui lắm nhìn anh nói: “Tôi tưởng anh sẽ không về nữa, muộn thế này rồi, anh đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là đi làm chuyện chính rồi.” Lâm Thanh Diện ngồi lên giường, ngắm trăng bên ngoài.
Lúc này Câu Lân bước đến bên cạnh Lâm Thanh Diện nói: “Chủ nhân, nếu có gì cần tôi giúp thì chủ nhân cứ nói.”
“Không sao, ngày mai chúng ta không ở đây nữa, đến nơi khác.”
Lâm Thanh Diện vừa nói xong Mạc Niệm đã hỏi ngay: “Đi đâu? Trung tâm Thượng Quận Thiên Đô?”
“Đúng, chúng ta đến đây chẳng phải để tới đó sao?” Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Mạc Niệm rồi dặn: “Đồ của cô thứ gì cần thu dọn thì thu dọn sớm đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
“Tôi tưởng anh chỉ định ra ngoài một lúc thôi, chúng ta ở đây vẫn rất tốt mà. Lâm Thanh Diện, mặc dù hơn xa nhưng vẫn có ích, hơn nữa Vong Trần đã trả tiền phòng cho chúng ta, chúng ta không cần lo không có chỗ ở.”
Lâm Thanh Diện nhìn Mạc Niệm, nói cho cô ấy bây giờ Vong Trần không ở đây nữa, Mạc Niệm nghe thấy tin này thì sắc mặt hơi khó coi.
Bây giờ không có tiền, chỗ ở cũng không có, tối đến ở bên ngoài cũng có người đi săn bắn, những người tà phái thì chờ tìm người có tu vi thấp để chiếm đoạt, như vậy có thể nâng cao tu vi của họ.
Khi Lâm Thanh Diện còn ở Trái Đất chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc, đến Thiên Giới, thẻ đen của anh cũng vô dụng.
Lâm Thanh Diện cảm thấy những điều Mạc Niệm nói không có gì ghê gớm, ai cướp ai vẫn chưa biết được, bây giờ không phải lúc nghĩ nhiều như vậy.
Mà lúc này ở một nơi khác trong Thượng Quận Thiên Đô, Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc ở trong một hang động, Hứa Bích Hoài nhìn sắc mặt con gái không tốt lắm thì hơi lo lắng.
“Nặc Nặc, Nặc Nặc?”
Nặc Nặc rất buồn ngủ, linh hồn của cô bé đang bị cướp đoạt từng chút, đám người đó không thể giết Nặc Nặc ngay trong một lần, chỉ có thể từ từ cướp lấy linh hồn Nặc Nặc, mà trong thời gian này Nặc Nặc không thể không có người chăm sóc nên Hứa Bích Hoài cũng bị giam ở đây.
Nặc Nặc nghe thấy giọng Hứa Bích Hoài thì gắng gượng mở mắt ra, mỉm cười với cô rồi nói: “Mẹ, mẹ đừng lo cho con, bây giờ mẹ sao rồi?”
“Mẹ không sao, đừng sợ, có mẹ đây họ không thể làm gì được con.” Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc bị trói cùng nhau.
Trước đó mặc dù hai mẹ con bị khống chế tự do, nhưng biết hai mẹ con cô không có tu vi không thể chạy thoát nên chúng không trói họ lại.
Bây giờ đột nhiên bị trói, trong lòng Hứa Bích Hoài ít nhiều hơi chắc chắn, cô biết nếu Lâm Thanh Diện biết tin nhất định sẽ nghĩ cách đến cứu họ.
Dù còn rất nhỏ nhưng Nặc Nặc vẫn rất hiểu chuyện, cô bé nói với Hứa Bích Hoài: “Mẹ đừng lo, chắc chắn ba sẽ tới cứu chúng ta, con không sợ, con là con gái của ba, ba là anh hùng.”
Nặc Nặc không có nhiều sức lực nên giọng nói rất nhỏ, nhưng khi nói đến ba, cô bé cố ý cao giọng.
Trong lòng Nặc Nặc, Lâm Thanh Diện là cả bầu trời. Cô gái biết lo cho mình nên Hứa Bích Hoài rất vui, Nặc Nặc còn nhỏ đã biết quan tâm mình, sau này lớn lên chắc chắn cũng rất hiếu thảo.
Có một người chồng như Lâm Thanh Diện, con gái như Nặc Nặc, đời này mọi điều cô làm đều đáng giá, Hứa Bích Hoài thầm nghĩ trong lòng, trên mặt nở nụ cười nhạt.
Cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó có người đi vào, trong tay bưng một bát cơm, là một bát cháo loãng ít ỏi.
Nhìn hai mẹ con Hứa Bích Hoài bị trói ở đây vẫn còn cười đùa nói chuyện, tên tà phái khinh bỉ: “Đúng là người Trái Đất ngu ngốc, chết đến nơi rồi vẫn còn cười được, không biết lo lắng gì cả.”
Hứa Bích Hoài nhìn người đó, cất lại nụ cười rồi bảo: “Chúng tôi không dễ chết thế đâu, chủ nhân các người vẫn chưa làm gì chúng tôi, chẳng phải mẹ con chúng tôi vẫn còn tác dụng với hắn sao?”
“Cô cũng thông minh đấy, nhưng thông minh thì cũng vô ích, chuyện chủ nhân tôi đã quyết định thì chẳng ai thay đổi được. Cô yên tâm, gia đình cô sẽ sớm được đoàn tụ thôi.”
Người nói là một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, hắn đặt bát đồ ăn lên bàn rồi đi ra, hắn còn chưa đi đến cửa Hứa Bích Hoài đã vùng vẫy nói: “Các anh trói tôi lại còn muốn chúng tôi ăn, ăn làm sao được? Tôi thì không sao, nhưng con gái tôi bị đói rồi có chuyện gì, chắc chắn chủ nhân các anh sẽ trách tội.”
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Hứa Bích Hoài, cau mày nói: “Không ngờ cô lại thông minh đấy, nếu cô đã nói vậy thì tôi cởi trói cho cô, chủ nhân chuyện bé xé ra to thôi, cô cũng không thể trốn thoát được.”