CHƯƠNG 1639: NGƯỜI NHÀ HỌ TRIỆU
Vong Trần bất đắc dĩ nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Tôi cũng hết cách rồi, thực lực của tôi không giúp gì được cho cậu cả”
Vong Trần vẫn hiểu tu vi của mình đến đâu, ít nhất ông ta có thể đấu tay đối với Vương Quyền, nhưng thực lực của người đứng sau Vương Quyền mới là đáng sợ nhất.
Là nhân vật lớn ở cả hai phái chính tà của Thiên Giới, nếu mình ra ngoài thì chỉ có thể chôn thân thôi.
Lời của Vong Trần khiến Lâm Thanh Diện rất chán nản, nhưng Lâm Thanh Diện không thể từ bỏ, anh biết nếu mình từ bỏ, thì cũng chẳng thể cứu nổi Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài nữa.
Bây giờ Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài chỉ có thể hy vọng vào anh thôi, anh cắn răng nói: “Trên chặng đường này, tôi đã trải qua nhiều chuyện lắm rồi, khó hay không khó, tôi đều đã trải qua, chuyện càng không dễ dàng làm được tôi lại càng muốn làm, tôi không thể vứt bỏ Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài được”.
Nghe Lâm Thanh Diện nói thế, Vong Trần gật đầu: “Bây giờ cậu phải tìm thấy con gái và vợ mình, đương nhiên không thể đợi ở đây, phải đi vào trung tâm của Thượng Quận Thiên Độ, người cậu muốn tìm đều ở trong đó, nhưng với tu vi của cậu muốn đi vào cũng không phải chuyện đe dang.
Vong Trần chỉ đang nói thật thôi, tu vi của Lâm Thanh Diện thật sự quá thấp, hoàn toàn không thể đối địch với những người ở đây.
Trên Trái Đất là lão đại, không có đối thù, nhưng đến Thiên Giới, tu vị của anh không đánh lại mấy người cả.
Bây giờ nơi này là bên ngoài Thượng Quận Thiên Đô, Lâm Thanh Diện không gặp kẻ thù mạnh, nếu mà gặp, anh hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.
Lâm Thanh Diện lấy bí tịch trong lòng ra, nói: “Đây là của một người bạn cho tôi, tôi nghĩ khi hiểu được công pháp bên trong, tu vi của tôi nhất định có thể tăng lên”
Lâm Thanh Diện lấy ra, nhìn chằm chằm vào nó, nhưng lại không nhìn thấy gì cả. Nhưng Lâm Thanh Diễn biết đồ của Thiên Giới chắc chắn sẽ mạnh hơn trên Trái Đất.
Anh nhất định phải cố gắng tu luyện, hy vọng duy nhất bây giờ là ở đây, ở trong tay Triệu Tuấn mà cả Vương Quyền cũng cần, thì chắc chắn là một thứ rất lợi hại.
Thấy quyển bí tịch kia, Vong Trần vô cùng ngạc nhiên, vội cầm lấy từ trong tay Lâm Thanh Diện: “Thế này đi, tôi giúp cậu vào Thượng Quận Thiên Đô, cậu cho tôi thứ này, có được không?”
Lâm Thanh Diện như nhận ra điều gì, vội lấy lại từ trong tay Vong Trần.
Dù Vong Trần là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng thứ này tuyệt đối không thể cho ông ta, đây là Triệu Tuấn cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện không tu luyện cũng không thể đưa vào tay người khác được.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười, nói: “Đây là bạn tôi cho tôi, không phải tôi không muốn, mà là thật sự không thể”
Lâm Thanh Diện vội cất bảo bối của mình đi, Vong Trần cũng không phải kẻ thích cướp đồ của người khác: “Tôi nói như vậy với cậu chỉ là muốn làm một vụ giao dịch thôi, nhưng cậu không muốn tôi cũng không ép, như vậy đi, tôi đã nói tôi có thể giúp cậu đi vào Thượng Quận Thiên Độ, nếu cậu nghĩ kỹ có thể nói với tôi, tôi vẫn luôn ở đây, sẽ không đi đâu khác.”
Vong Trần nói xong, Lâm Thanh Diện gật đầu, anh hiểu nói giúp đỡ gì đó thật ra đều là liên quan đến lợi ích, không có lợi ích cũng chẳng có cái gì nữa cả. Vong Trần thật sự từng giúp Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện rất biên ơn, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện khác người.
“Tôi biết, tôi tin tưởng ông, tôi nhất định sẽ từ từ nghĩ cách, chuyện này, tôi cho rằng người khác hoàn toàn không giúp được mình” Lâm Thanh Diện nói, trong lòng anh hiểu, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
Dù Vong Trần có giúp mình đi vào trung tâm thành đi nữa nhưng sau này thì sao, sau này lúc Vong Trần không ở bên cạnh mình thì sao?
Người bên trong Thượng Quận Thiên Đô mới là người Lâm Thanh Diện thật sự muốn đối phó, anh phải mạnh lên mới có bản lĩnh chống lại bọn họ.
Bây giờ người anh lo lắng nhất chính là Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài ở trong tay bọn họ nhưng cô không có tác dụng lớn gì cả, sợ rằng bọn họ sẽ giết chết cô.
Vong Trần nhắc nhở Lâm Thanh Diện: “Giữa tôi và cậu cũng coi như bạn bè, bây giờ cậu đến đây, tôi phải nhắc nhở cậu, bí tịch trong tay cậu là thứ biết bao người mong ước, nhất định phải giữ gìn cẩn thận, nếu có người phát hiện bị tịch trong tay cậu, e rằng cậu còn không kịp nhìn thấy con gái và vợ thì đã mất mạng trong tay người khác rồi.”
Lâm Thanh Diện nghe thấy Vong Trần nói vậy thì càng giữ kỹ thứ trong tay hơn, vội vã cảm ơn Vong Trần.
Vong Trần quay về phòng của mình, trong đầu đều là bảo bối trong tay Lâm Thanh Diện, ông ta nhất định phải có được nó.
Dù Lâm Thanh Diện không cho, nhưng cũng có thể tu luyện cùng mình mà, mình chỉ cần nhìn chiêu thức bên trong là được. Bí tịch kia đã thất truyền mấy chục nghìn năm, bây giờ lại xuất hiện, thật không biết chủ của bí tích này là ai, là ai cho Lâm Thanh Diện?
Vong Trần nằm trên giường, ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên giường, ông ta trằn trọc mãi, không thể nào ngủ được.
Bây giờ Lâm Thanh Diện vừa đến Thượng Quận Thiên Đô, không ai biết thân phận của anh, Lâm Thanh Diện vẫn an toàn, nhưng nếu có người biết là Lâm Thanh Diện giết Vương Quyền, những người đứng bên phía Vương Quyền chắc chắn sẽ coi Lâm Thanh Diện như cái định trong mắt cái gai trong thích, cho nên ở bên cạnh thằng nhóc Lâm Thanh Diện này cũng không ổn lắm.
Vong Trần nghĩ tới nghĩ lui, mãi không ngủ được, bèn đi thẳng đến phòng Lâm Thanh Diện.
Lúc này Lâm Thanh Diện đang nôn nóng muốn cứu con gái, đang mở bí tịch ra xem, nhìn thấy Vong Trần đến, anh bên cất đi.
Vong Trần thấy động tác của Lâm Thanh Diện, bất đắc dĩ nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không cướp với cậu, tôi đến là muốn hỏi cậu thằng nhóc đưa bí tích này cho cậu tên gì, có phải họ Triệu không?”
“Phải, sao ông biết?” Lâm Thanh Diện ngạc nhiên nhìn Vong Trần, chẳng lẽ Vong Trần biết chuyện gì?
Vong Trần chợt nhớ ra, ông ta nghe nói Mộc Thần muốn tìm một đệ tử, nhất định phải là họ Triệu, lúc đó Vong Trần cũng coi trọng bí tịch này, ông lão kia chết sống không muốn cho ông ta. Bây giờ bí tịch này đời đời truyền lại, vừa khéo đến tay Lâm Thanh Diện, Vong Trần tò mò hỏi: “Sao thằng nhóc kia không tự mình tu luyện mà lại đưa cho cậu thế?”
Lâm Thanh Diện kể chuyện của Triệu Tuấn cho Vong Trần, Vong Trần nghe mà liên tục thở dài, cảm thấy quá đáng tiếc. Năm đó Mộc Thần giải thuật cơ quan, chắc hẳn đều là đệ tử của ông ta, nhưng đệ tử đời thứ mấy thì không rõ.
Vong Trần nói với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nên đưa Triệu Tuấn đến Thượng Quận Thiên Đô cùng, Triệu Tuấn có thể giúp anh rất nhiều chuyện mà anh không tưởng tượng nổi.
Lâm Thanh Diện không để ý, anh chỉ cảm thấy chuyện của mình tự mình xử lý, không nên liên lụy đến người khác.
Triệu Tuấn đã giúp anh rất nhiều rồi, nợ người tiền có thể trả, nhưng nếu mang ơn thì khó trả lắm.
Vong Trần thở dài nói: “Năm đó ông lão kia truyền thuật cơ quan kia lại, nhưng chắc ông ta không ngờ rằng đến thế hệ này ngay cả tu luyện cũng là vấn đề, nếu không thứ này cũng sẽ không nằm trong tay cậu”