CHƯƠNG 1306: SA MẠC LỚN TÂY BẮC.
Nghe Lâm Thanh Diện nói như vậy, những người còn lại cũng không nói thêm gì nữa, bọn họ biết, Lâm Thanh Diện đã quyết định thì cơ bản là không ai có thể ngăn cản được.
“Lâm Thanh Diện, cậu tính khi nào hành động?” Vương Kiếm hỏi.
“Ngay bây giờ”
“Ngay bây giờ?”
Mọi người vừa nghe được, trên mặt họ lập tức hiện lên vẻ âu lo và hụt hãng.
Sư huynh tôi vừa mới gặp mặt, còn chưa kịp tâm sự phiếm chuyện, Lâm Thanh Diện lại liền quyết định khởi hành.
“Sau này thời gian còn dài, đợi sau khi thoát ra khỏi bí cảnh, chúng ta sẽ hẹn họp mặt tại Dược Thần Cốc!”
Lâm Thanh Diện lớn tiếng cao giọng nói.
Anh cũng muốn dừng bước, nghỉ chân để thả hồn với phong cảnh tuyệt đẹp đang hiện hữu xung quanh mình, nhưng, với trọng trách đã đảm nhiệm của mình, anh không thể không cố gắng hết khả năng của mình vì an toàn của thế giới này.
Mọi người cùng Lâm Thanh Diện đi đến bờ biển, chiếc canô vẫn đang đậu bên bờ biển.
“Tiên chân ngàn dặm cũng phải chia tay, Lâm Thanh Diện, cậu phải cẩn thận” Vương Kiếm nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu đáp: “Đơn dược cấp bậc hoàn mỹ mà Tân Trường Sinh để lại, lúc chiêu tôi đã kiểm tra lại rồi, những viên nào có thể luyện lại để sử dụng thì tôi cũng đã lựa ra rồi, nhưng phải lưu ý, đơn dược chỉ là hỗ trợ ngoại lực, quan trọng vẫn là tự luyện tập nâng cao thực lực của mình”
“Chúng tôi biết rồi” Vương Kiếm nói.
“Lâm Thanh Diện, sau khi anh đến bí cảnh sau, nhớ phải chú ý an toàn, hay là để em đi với anh đi” Giang Tiểu Nhu tiến lên nói.
“Đừng, một mình tôi đi là được rồi” Lâm Thanh Diện vừa cười vừa nói, lên đường cùng với cô, đặc biệt là cô gái xinh đẹp như cô, không ai có thể chắc chắn rằng trên đường đi không xảy ra tại nạn ngoài ý muốn nào.
Hiện tại, thời gian cấp bách, Lâm Thanh Diện không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vì những trục trặc ngoài ý muốn trên đường đi.
“Nhưng một mình anh, trên đường cũng không có ai để tiếp ứng, vậy sao được?” Giang Tiểu Nhu nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, anh lấy tấm hình từ trong lòng ra, đây là tấm hình mà trước đây khi đi đến Dược Thần Cốc, Hứa Bích Hoài đã đưa cho anh, anh vẫn luôn giữ nó bên mình.
“Có họ cùng với tôi là được rồi”
Lâm Thanh Diện bình thản nói, trong hình là Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc với nụ cười rất tươi và ấm áp.
Nhìn thấy hai người trong hình, Giang Tiểu Nhu bỉu môi, trong lòng cô không khỏi ghen tị.
“Được rồi mọi người, cũng không còn sớm nữa, mọi người mau quay về đi, Lâm Thanh Diện đi đây”
Nói xong, Lâm Thanh Diện nhảy lên chiếc canô, trong tích tắc, tiếng mô tơ của chiếc canô nổ vang trên mặt biển.
Những người còn lại của Trảm Tiên Minh đứng bên bờ biển vẫy tay chào Lâm Thanh Diện, cho đến khi anh khuất bóng, trên mặt biển chỉ còn lại màu trắng xóa của sóng biển… Hoang mạc Tây bắc, đây là nơi nóng nhất của nước C.
Người bình thường khi đến nơi này, đều rất khó để có thể thích ứng với hoàn cảnh ở đây, đặc biệt là với cả một mảng sa mạc rộng lớn như vậy, nếu như người lân đầu đến đây không có chút kinh nghiệm, e là không cần đến một ngày thì đã bị lạc đường rồi.
Giờ phút này, ở trên đại mạc, có một đại đội lạc đà đang du hành.
Ngồi trên con lạc đà dẫn đầu là một người thanh niên, người thanh niên này trên đầu đội chiếc nón phòng tránh cát rất lớn, trên người mặc bộ đồ lao động, đôi giày hiệu Dr martens dưới chân được gói lại bằng vải để tránh cát bay vào.
Trên lưng con lạc đà đi theo sau là một người già, tâm khoảng trên dưới sáu mươi, với nếp nhăn trên mặt có thể cho thấy ông ta là người dân đường dày dạn kinh nghiệm ở sa mạc rộng lớn này.
Trên lưng những con lạc đà phía sau còn lại chủ yếu là mang vác những thứ đồ nhu yếu phẩm.
Làn da của người thanh niên dưới ánh mặt trời càng hiện rõ màu đồng cổ rám nắng, đôi mắt sáng ngời linh hoạt, có thể nhìn ra được anh ta là người đàn ông có ý chí kiên định.
“Cậu chủ Lâm, qua khỏi ngọn núi trước mặt là đến nơi cậu chỉ định rồi” Ông già lên tiếng nói
Lâm Thanh Diện đeo kính râm nhìn về phía trước, lúc này, ánh hoàng hôn chiều tà rọi lên đỉnh núi Hàn, khiến cho ngọn núi trước mặt trông có vẻ gần hơn, nhưng trên thực tế thì khoảng cách còn khoảng một tiếng đồng hồ đường đi nữa
“Chú Mã, tính ra thì tôi đến đây cũng đã ba ngày rồi, thêm hai ngày từ đảo nhỏ trên biển vào đây nữa, tổng cộng là năm ngày, sa mạc này rộng lớn thật, với lại nhìn rất hoành tráng!” Lâm Thanh Diện cảm thán nói
Đại mạc cô yên trực, Trường hà lạc nhật viên, Lâm Thanh Diện nhìn cảnh sắc tráng lệ trước mặt, bất giác anh nhớ ra được đoạn thơ miêu tả thích hợp với cảnh tượng này.
“Đại mạc tuy hoành tráng, nhưng trong đó cũng vô vàn những nguy hiểm ẩn giấu” Chú Mã trầm giọng nói.
Trong lòng Lâm Thanh Diện biết rõ, sa mạc nhìn có vẻ bình yên này, thực tế bên trong có ẩn chứa mỗi nguy hiểm chết người.
Chỉ cần một trận bão cát thôi cũng đủ để thay đổi diện mạo của cả khu vực này, một khi đã lạc đường ở đây, vậy thì cái đợi chờ mình trước mặt chỉ có cái chết.
“Chú Mã, thật không ngờ rằng ở đại Tây Bắc này cũng có thể gặp được người phụ trách tốt như vậy, sao chú lại ở đây, ở thành phố có nhiều chỗ tốt như vậy, chẳng lẽ chú không thích sao?” Lâm Thanh Diện bất chợt nổi hứng lên hỏi.
Anh trên đường từ đảo nhỏ đến Tây Bắc, đã gọi điện thoại báo bình an cho ba.
Kết quả vừa mới đến địa giới của Tây Bắc, chú Mã đã chủ động đến gặp Lâm Thanh Diện.
Nghe nói Lâm Thanh Diện muốn đi đại mạc, chú Mã chủ động xin ứng, muốn dẫn đường hướng đạo cho Lâm Thanh Diện, hơn nữa chỉ với thời gian nữa ngày, ông cũng chuẩn bị đủ vật phẩm thiết yếu cần thiết cho hành trình, đồng thời cũng chuẩn bị đủ một đại đội lạc đà để làm phương tiện di chuyển.
Chú Mã châm một điếu thuốc, bất giác khóe môi ông nở nụ cười: “Con người khi đã có tuổi rồi, điều họ theo đuổi sẽ quay về thực tế hơn, với những thứ ở trong thành phố, thú vui nào tôi cũng thử qua rồi, khu sa mạc rộng lớn này mới là nơi để tôi thực hiện ước mơ của mình, vì vậy nên tôi xin phép ông chủ rồi sau đó đến Tây Bắc”
Lâm Thanh Diện tỏ vẻ hiểu ý, chú Mã cũng như anh, tuy rằng thân sống bao nhiêu năm bôn ba bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ về hai mẹ con Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc.
Trong lúc trò chuyện, ánh chiều tàn dần, nhiệt độ ban đêm ở sa mạc hạ xuống rất nhanh.
Nhiệt độ ban ngày có thể lên đến bốn năm mươi độ, nhưng khi màn đêm buông xuống, gió lạnh rét như muốn khiến cho xương người rét đến nát vụn.
Lúc này, Lâm Thanh Diện và chú Mã đã đến dưới chân núi ngọn núi sau cùng, màn đêm lên cao, bầu trời ban đêm ở sa mạc đầy sao, đây là thứ mà ở thành phố không bao giờ nhìn thấy được.
“Cậu chủ, ban đêm vượt núi có chút nguy hiểm, với lại sắc trời đã tối, hay là chúng ta lập trạm nghỉ lại một đêm ở dưới chân núi này, mai sẽ xuất phát vượt thẳng qua đỉnh núi, ý cậu thế nào” Chú Mã nói.
“Theo ý chú vậy”
Lâm Thanh Diện đồng ý nói.
Sau khi sắp xếp lạc đà an toàn, hai người họ nhanh chóng dựng lều.
Một bình rượu nóng với nồng độ cao, một tụ lửa trại, Lâm Thanh Diện đứng bên ngoài lều trại mà nhìn về phía chân trời xa xăm.
Thương Nguyên Giới, rốt cuộc thì đó là một nơi như thế nào.
Lâm Thanh Diện nhấp môi rượu nóng, độ nóng của rượu nồng độ cao như đốt cháy cổ họng, rồi từ từ chảy xuống vùng bụng.
“Đã thật!”
Lâm Thanh Diện hùng hào ném bình rượu, sau đó đứng dậy.
Thì cũng chỉ là Thương Nguyên Giới thôi mà, đàn ông chân đạp đất, đầu đội trời, nếu không làm được chuyện lớn oanh oanh liệt liệt, vậy khác chỉ hoang phí cả kiếp người?
Chú Mã nhìn Lâm Thanh Diện đang hào hùng bên cạnh, mặt ông nở nụ cười mỉm mãn nguyện.
Ngay từ khi Lâm Thanh Diện chưa đến, ông đã nghe phong phanh thông tin trời sinh bất phàm của cậu chủ này rồi, hôm nay tận mắt nhìn thấy, thật quả như lời đồn.
Lúc lâu sau, chú Mã đi vào bên trong lều, rồi lớn tiếng hét ra bên ngoài: “Cậu chủ, bên ngoài lạnh lắm, vào nghỉ sớm đi”
“Dạ, tôi biết rồi, chú Mã, chú ngủ trước đi”
Lâm Thanh Diện đáp lại.
Lửa trại dần dần tắt, mấy ngày liền liên tục đi đường khiến cho Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, để ngày mai có thể thuận lợi vào được bí cảnh, anh đành lựa chọn vào lều nghỉ sớm để dưỡng sức.
Xung quanh yên ẳng tĩnh mịch, vào khoảng lúc nữa đêm, bất ngờ Lâm Thanh Diện mở mắt.
“Có người?”
Trong lòng anh xuất hiện tò mò, thần niệm vừa động, anh cảm nhận chắc chắn ở cách mình không xa, có tiếng bước chân đang hướng về chỗ mình.
Lâm Thanh Diện đi đến lều của chú Mã, vừa định gọi chú dậy thì cũng đúng lúc cửa lầu được mở ra.
Chú Mã tuy khoác bộ áo bông rất dày và nặng, nhưng với kinh nghiệm phong phú, hơn nữa hiện tại đang ở giữa sa mạc lớn, ông bắt buộc phải chú ý cảnh giác cao độ.
“Cậu chủ ..”
“Suyt, đừng lên tiếng, hình như đang đi về hướng chúng ta”
Lâm Thanh Diện nhỏ giọng nói, anh kéo chú Mã ra ngoài, hai người chạy đến trốn ở chỗ cách lều không xa.
Ước chừng khoảng năm phút sau, ở nơi xa xa, xuất hiện bóng dáng của hai người, hai người này cưỡi trên hai con lạc đà, nhìn có vẻ như họ đang rất mệt mỏi.
Sau khi nhìn thấy lều của nhóm Lâm Thanh Diện ở cách đó không xa, họ rất hưng phấn và nhảy xuống lạc đà.
“Anh, anh xem, ở đây có người! Chúng ta được cứu rồi!”
Cô gái vui mừng lên tiếng.
Người thanh niên đi theo sau cô cũng kích động không kém: “Trời ạ, trời không phụ lòng mình, em gái, em khoan vội, chúng ta đến mời người trong lều ra trước đã, xin họ cho chúng ta chút gì để để ăn trước.”
Cô gái với ánh mắt sắc bén đáp: “Không cần phải mời, chúng ta trực tiếp dở lều luôn, người bên trong sẽ tự động đi ra thôi!”