CHƯƠNG 1295: CẬU LÀ NHÀ ẢO THUẬT
“Em không biết, có điều nghe nói lai lịch rất lớn, là bác sĩ nổi tiếng ở phương Tây, nói là đặc biệt tới xin chỉ giáo với sư phụ của em” Tú nói: “Có điều, em thấy anh ta không cảm thấy là người tốt gì cả, có điều sư phụ không để em ở đó, em cũng hết cách”
“Bác sĩ nổi tiếng đến từ phương Tây?”
Lâm Thanh Diện cũng không nghĩ nhiều, nếu Từ Tài đã có việc, anh đợi ở trong phòng khách một lúc vậy.
Mà Tên Mập đó cũng không biết vô tình hay cố ý, nói là đi pha trà, mãi đến bây giờ cũng không có lộ mặt.
Một tiếng sau, hậu viện truyền ra giọng nói.
“Ha ha, y thuật của nước C chẳng qua chỉ có như thế, bác sĩ Từ, tôi thấy ông vẫn là đi theo tôi học y học phương Tây đi”
Theo giọng nói này, một người đàn ông ngoại quốc cao tới hai mét bước ra đầy sự kiêu hãnh, sau đó người ở đằng sau ông ta chính là Từ Tài mặt mày tái xanh.
Xem ra, xin chỉ giáo vừa rồi, Từ Tài không có chiếm được tiện nghị gì rồi.
“Bác sĩ Từ, người trẻ tuổi này có phải là bệnh nhân của ông không?”
Sau khi người ngoại quốc đó nhìn thấy Lâm Thanh Diện ở tiền sảnh, đương nhiên sẽ cho rằng Lâm Thanh Diện là tới khám bệnh.
Lâm Thanh Diện mới đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng sau khi anh nhìn thấy mắt của người ngoại quốc này đánh giá trên dưới người của Hứa Bích Hoài, trong lòng tràn ngập cảm giác chán ghét.
“Lâm Thanh Diện?”
Từ Tài sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện rất là kinh ngạc, sau đó ông ta trách tội nhìn Tú ở một bên.
So sánh với Lâm Thanh Diện, ai dám được xưng là khách quý chứ?
Từ Tài vừa chuẩn bị chào hỏi với Lâm Thanh Diện, tuy nhiên, Lâm Thanh Diện lại dùng ánh mắt ngăn cản đối phương.
Anh nói với người ngoại quốc đó: “Anh nói không sai, hôm nay tôi đến đây, tự nhiên là tới khám bệnh!”
Hứa Bích Hoài và Tú ở một bên rõ ràng ngây ra, Tú vội nói: “Anh Lâm Thanh Diện, anh có bệnh sao?”
“Đúng, không có bệnh thì tới chỗ này của các em để làm gì?”
Lâm Thanh Diện nói, sau đó nhìn Từ Tài: “Bác sĩ Từ, mời ông khám giúp tôi.”
Từ Tài lúc đầu còn có hơi mê mang, mãi đến khi Lâm Thanh Diện nháy mắt với ông ta, ông ta lúc này mới ý thức được, xem ra Lâm Thanh Diện là muốn giúp ông ta đối phó với vị bác sĩ nổi tiếng ngoại quốc đó.
“Ha ha, người trẻ tuổi, hôm nay vận may của cậu thật tốt”
Người ngoại quốc đó ngược lại mở miệng trước: “Tôi tên Steve, là bác sĩ hàng đầu của bệnh viện Liên bang Hoa Kỳ, hôm nay cậu gặp được tôi là vinh hạnh của cậu”
“Bác sĩ hàng đầu sao? Vậy anh so với bác sĩ Từ thì như thế nào?” Lâm Thanh Diện vờ tỏ ra sùng bái.
“Vậy cậu phải hỏi thử bác sĩ Từ rồi”
Steve ngạo mạn cười nói: “Vừa rồi tôi và bác sĩ Từ đã xin chỉ giáo rồi, bây giờ xem ra, y thuật của nước C các người cũng chẳng qua chỉ như vậy, vẫn là y thuật phương Tây của chúng tôi giỏi nhất”
“Vậy sao? Bác sĩ Từ?” Lâm Thanh Diện nhìn sang Từ Tài.
Sắc mặt của Từ Tài tái xanh: “Tôi thừa nhận, y học phương Tây của mấy người có chỗ quả thật có hiệu quả nhanh hơn, nhưng y thuật của nước C chúng tôi cũng không phải là không có tác dụng như cậu nói”
“Bác sĩ Từ, y thuật nước C hư hư thật thật, nào là kinh mạch, nào là khí tức, đều là những thứ không thấy không sờ được, đây lẽ nào không phải là trò chơi lừa người sao?” Steve cười khinh bỉ.
“Anh hiểu cái gì, kinh mạch, khí tức, tuy không nhìn được không sờ được, nhưng anh cũng không thể chứng minh nó không tồn tại, không phải sao?” Tú ở một bên tranh trả lời.
“Ha ha, được, chỉ cần các người ai có thể chứng minh kinh mạch khi tức mà các người tôn sùng tồn tại, tôi thừa nhận y thuật nước C lợi hại!”
Steve liếc nhìn, nói.
“Tôi”
Tú cắn môi, những thứ này đều là thứ không nhìn được không sờ được, chứng minh như nào được.
Từ Tài trong lòng cũng tức giận, người ngoại quốc này thật sự quá xảo quyệt, xem ra anh ta hôm nay chính là mượn danh nghĩa xin chỉ giáo, trên thực tế chính là tới sỉ nhục ông.
“Bác sĩ Từ”
Lúc này, Lâm Thanh Diện đứng ra.
Anh đến tới trước mặt Từ Tài, bình tĩnh nói: “Cơ thể của tôi bây giờ rất không thoải mái, cổ đau, chân cũng nhức, ông không phải là phương pháp châm cứu đặc biệt sao, không bằng ông thử giúp tôi, để khí tức của tôi điều chỉnh thông thuận một chút”
*Á? Tôi… giúp cậu châm cứu?” Từ Tài có hơi không hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của Lâm Thanh Diện cũng không nói gì nữa.
Steve ở một bên vừa nghe thì vội nói: “Được, bác sĩ Từ, tôi hôm nay ngược lại muốn xem thử, ông như thế nào điều hòa được khí tức của bệnh nhân”
Từ Tài nhíu mày, nhưng thấy sự kiên quyết đó của Lâm Thanh Diện, trong lòng liền liều.
“Được, cậu đợi tôi, Tú, lấy hòm thuốc của ta ra đây”
Không lâu sau, Tú lấy ra một hòm thuốc làm từ gỗ đan hương, mở hòm ra, bên trong để đầy dụng cụ mà khi Từ Tài hành y dùng.
Lâm Thanh Diện ngồi ở trên ghế, Steve ở một bên ôm tâm thái xem kịch hay.
“Bác sĩ Từ, nếu ông thật sự có bản lĩnh thì phóng thích khí tức gì đó của đối phương ra cho tôi xem thử, nếu không, tôi không tin y thuật của nước C các ông đâu”
Tài Từ không có nói nhiều, rút ra một cây ngân châm.
Lâm Thanh Diện ngược lại rất là bình tĩnh, anh khẽ cười nói: “Bác sĩ Từ, đây không phải là món sở trường nhất của ông, trước kia ông không phải sau khi châm vào ngón cái của tôi thì khí tức dư thừa trong cơ thể phóng thích ra sao, bệnh của tôi liền khỏi rồi”
Câu nói này tương đương với việc nhắc nhở Từ Tài, Từ Tài cũng rất thông minh, lúc này liền hiểu ý của Lâm Thanh Diện.
“Xem trí nhớ này của tôi đi, được, tôi bây giờ bắt đầu”
Nói rồi, Từ Tài từ từ đâm ngân châm vào trong ngón tay cái của Lâm Thanh Diện.
Steve ở một bên khinh thường nhìn bên phía Từ Tài, anh ta mới không tin trên thế giới còn tồn tại thư như khí tức kinh mạch gì đó.
Nhưng sau đó, một màn khiến ông ta ngạc nhiên đã xảy ra.
Trên ngân châm, một tia sương trắng từ từ tản ra.
Ngay cả Từ Tài lúc đầu cũng rất là ngạc nhiên.
Nhưng, nghĩ đến thực lực siêu phàm của Lâm Thanh Diện, ông ta bỗng hiểu ra.
Nghĩ ra Lâm Thanh Diện là đem khí tức trong cơ thể đã thực hóa của mình thông qua tác động của ngân châm hóa thành thực chất tản ra.
“Đây… đây là cái gì?” Steve vô cùng sửng sốt.
“Những khí tức bạo ngược này sau khi bài trừ ra ngoài thì sẽ tốt hơn nhiều, bác sĩ Từ, ông quả nhiên lợi hại, tôi từng đến rất nhiều phòng khám phương Tây đều không có tác dụng, vẫn là chỗ này của ông tốt nhất” Lâm Thanh Diện nói.
“Không thể nào, sao lại có chuyện thần kỳ như vậy được chứ?”
Steve lớn tiếng nói.
“Sự thật bày ở trước mắt, anh còn có lời gì để nói!” Tú đanh giọng nói.
Thu ngân châm về, Lâm Thanh Diện đứng dậy giả bộ hoạt động thử cơ thể.
“Bây giờ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, khắp người cũng không có đau nhức nữa rồi”
“Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào, một cây ngân châm nho nhỏ như này thì có thể chữa khỏi bệnh của cậu sao? Sao có thể chứ”
Steve mặt mày không tin: “Các ngươi, nhất định là cùng một bọn lừa tôi”
Lâm Thanh Diện khẽ mỉm cười, nhìn đối phương: “Sự thần kỳ của nước C há là thứ anh có thể biết được, tiếp theo, mở to mắt chó của anh nhìn cho rối”
Nói rồi, cổ tay của Lâm Thanh Diện rung lên, huyễn hóa ra một thanh trường đao màu vàng.
“Đây… đây là nguyên lý gì, là ảo thuật sao? Cậu là nhà ảo thuật?”
Steve hai tay ôm đầu, há to miệng.
Sau đó, tâm thần của Lâm Thanh Diện khế động, trường đao hóa thành dao găm, sau đó huyễn hóa thành một chiếc roi dài.
Steve lắc đầu, ánh mắt trống rỗng, lúc này, anh ta đã khó thể dùng ngôn ngữ để hình dung tất cả mọi chuyện xảy ra ở trước mắt.
Lâm Thanh Diện khẽ mỉm cười, kết quả này chính là thứ anh muốn.
Từ sau khi ở rừng rậm sương mù nói chuyện với Tê giác cổ, anh đã biết, trên thế giới này, linh nguyên cuối cùng chính là ở nước G.
Trên thế giới này mấy nơi linh nguyên khác sớm đã bị Thương Nguyên Giới cướp đoạt rồi, tự nhiên cũng không có tồn tại linh khí.
Mà người tu hành, muốn nâng cao tu vi, tự nhiên cần phải có linh khí.
Vì thế, Lâm Thanh Diện chắc chắn, người tu hành trên thế giới, tám chín phần mười ở nước C!
Steve chưa từng gặp người tu hành, tự nhiên đối với binh khí trống rỗng huyễn hóa ra cảm thấy rất thần kỳ rồi.
“Bây giờ, anh còn dám xem thường nước C chúng tôi không?”
Thu lại binh đao, Lâm Thanh Diện lạnh giọng hỏi.
“Không, sẽ không” Steve khẽ nói, mọi thứ hôm nay anh ta nhìn thấy, đủ thay đổi nhân sinh quan của anh ta.
“Anh có thể đi rồi”
Tài Từ bước tới nói: “Tú, tiễn khách!”
Steve khẽ gật đầu, anh ta bây giờ, ở lại đây sẽ chỉ bị vả mặt càng đau hơn thôi.
Vừa đi được vài bước, anh ta đột nhiên xoay người đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện.
Sau đó, đôi tay to lớn thô kệch ôm quyền một cách ngờ nghệch, nói với Lâm Thanh Diện: “Cầu xin cậu, nhận tôi làm đồ đệ, dạy tôi loại công phu thần kỳ đó của cậu vừa rồi!”