Rể Quý Trời Cho

Chương 1261




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1261: LÂM THANH DIỆN XUỐNG NÚI

Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện mặc bộ quần áo đơn giản do Điền Uyên đã chuẩn bị cho mình bước ra khỏi Dược Thần Cốc.

Vào Dược Thần Cốc lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên mà Lâm Thanh Diện xuống núi.

Ở trong núi mấy ngày, Lâm Thanh Diện hấp thu được rất nhiều linh khí, chính vì vậy mà lần này tốc độ đi ra Dược Thần Cốc nhanh hơn lúc trước rất nhiều.

Vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, Lâm Thanh Diện đã đến vị trí trấn nhỏ giao nhau với Dược Thần Cốc.

“Các anh đi qua các chị đi lại, có người nào cần dược liệu không?”

“Linh dược của Dược Thần Cốc chữa khỏi bách bệnh.”

Ở dưới núi, âm thanh la lớn nối liền không dứt.

Nơi đây là chân núi Dược Thần Cốc, bởi vì vô cùng gần với Dược Thần Cốc, chính vì vậy mà phẩm chất của dược liệu so với trên thị trường tốt hơn không ít.

Không giống như những người bán hàng khác, trên mặt của bác gái có nếp nhăn rất sâu, quần áo trên người cũ kỹ, bước đi tập tễnh, sau khi khom lưng bước được mấy bước thì ngồi trên tảng đá.

Giỏ tre đó được dùng một miếng vải màu trắng che kín, nhưng mà nhãn lực của Lâm Thanh Diện phi phàm, vẫn có thể thông qua khe hở của giỏ trúc mà nhìn thấy ở bên trong chứa cái gì.

“Là nhân sâm.”

Lâm Thanh Diện thầm thì nói, hơn nửa phán đoán sơ bộ trong cái rổ của bà cụ này có chứa nhân sâm, tuổi thọ tuyệt đối không phải là thấp.

Nghĩ đến những lời mà Điền Uyên đã nói, dược liệu quan trọng nhất của Khí Hồn đan đó chính là nhân sâm, tuổi thọ của nhân sâm càng dài thì phẩm chất của Khí Hồn đan cũng càng tăng cao hơn.

Lâm Thanh Diện dạo bước đi về phía bác gái, bác gái này không giống với những người buôn bán ép khách hàng, người khác cũng không biết là bà ta bán cái gì, chính vì vậy mà người xung quanh không phải là rất nhiều.

Đúng vào lúc này, có một người đàn ông đeo kính đen, ăn mặc tươm tất bước xuống từ chiếc xe Mercedes-Benz của anh ta.

“Bà cụ, trong cái giỏ của bà đựng cái gì vậy, che che giấu giấu như thế có bán hay không?”

Lúc người đàn ông đi đến bên cạnh bà cụ, anh ta xốc miếng vải trắng ở trên cái rổ lên.

“Ông chủ này, sao cậu lại có thể thô lỗ như vậy được chứ? Cái này của tôi chính là bảo vật gia truyền của gia đình tôi, nếu như không phải do cuộc sống ép buộc, thật sự không có cách nào khác, tôi mới không bán nó đi.”

Bà cụ nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở.

“Bảo bối hả? Cái dạng nghèo kiết xác giống như bà có thể có bảo bối gì được chứ?”

Người đàn ông đều mang theo vẻ mặt khinh thường, chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua bên trong giỏ tre, rốt cuộc tầm mắt cũng đã ngớ ra.

Người đàn ông nhanh chóng tháo kính râm xuống, lập tức ngồi xổm xuống.

Đầu tiên là anh ta cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không có người nào chú ý đến chuyện ở bên đây, vội vàng nói: “Bà cụ, thứ này của bà là gì vậy?”

“Sáu trăm hoặc chín trăm triệu hả?”

Người đàn ông lắc lắc đầu: “Bà suy nghĩ nhiều rồi, nhân sâm này của bà mang đến thị trường giá trị tối đa của nó cũng chỉ khoản chín triệu hoặc mười hai triệu mà thôi.”

“Hả? Chuyện này… chuyện này sao có thể được chứ? Cậu đừng cảm thấy tuổi của tôi lớn rồi cho nên lừa gạt tôi nha.” Bác gái giật mình nói, giọng điệu bối rối.

Góic nhân sâm này chỉ là toàn bộ hi vọng để bà ta cứu lấy con trai của mình, bây giờ nghe thấy đối phương đưa ra một cái giá như vậy, giống như là trời sập.

“Thật đó, tôi là thương nhân đứng đắn, tới đây mua dược liệu vài chục năm rồi, gốc nhân sâm ở trong tay của bà, tôi thấy đây là nhân sâm được nuôi, căn bản cũng không phải là nhân sâm ở trên núi, cho nên chỉ có giá trị chín triệu tới mười hai triệu mà thôi.”

Người đàn ông châm một điếu thuốc, mắt nhìn bác gái.

“Nuôi… được nuôi?” Lông mày của bác gái cau lại: “Chuyện này không có khả năng đâu, đây chính là năm đó do ông ngoại của tôi đi lên núi hái được nó.”

“Lấy ra đây đi, bà nhìn màu sắc của nó đã ngã vàng rồi kìa, nhìn có vẻ như là được lưu huỳnh hun qua rồi.”

Người đàn ông nói xong, lại vươn ba ngón tay ra: “Như vậy đi, tôi thấy một mình bà vì con trai của bà cũng không dễ dàng, tôi đưa ra một con số, nếu như đồng ý thì cứ bán, không đồng ý thì bà tìm người khác. Chín mươi triệu, bà thấy như thế nào?”

“Chín mươi triệu hả?”

Ánh mắt của bác gái lấp lóe, giá tiền này cũng quá kém so với trong dự đoán của bà ta rồi.

“Giá này đã rất cao rồi đó, nếu không thì tôi có lòng tốt cho bà thêm ba mươi triệu, cao nhất là 120 triệu, không bán thì tôi lập tức đi ngay.” Người đàn ông có vẻ mất kiên nhẫn.

Bác gái nhất thời có chú không nắm bắt kịp, về phần xuất sứ của nhân sâm, bà cũng chỉ được nghe người lớn trong nhà truyền lại, còn là được trồng nhân tạo hay tự mọc, bà ta cũng không rõ cho lắm.

“Chuyện ngày…” Bác gái cũng không biết là đối phương nói thật hay giả.

Lúc đến đây bà ta đã cố ý quan sát nhân sâm ở trong tay của những người bán hàng rong ở chỗ này, đúng là giống như đối phương đã nói, nhân sâm của mình lớn hơn rất nhiều so với cái trọng tay của những người bán hàng.

“Nếu không thì cậu lại thêm ba mươi triệu nữa đi, 150 triệu, như thế nào?” Bác gái nói.

“150 triệu hả? Bà cụ à, hôm nay bà ra ngoài gặp người tốt rồi đó, tôi không dài dòng với bà nữa, 150 thì 150.”

Người đàn ông quyệt miệng nói: “Nói thật thì nếu như không phải tôi thấy bà đáng thương, thế thì tôi cũng không đồng ý đưa cho bà 150 triệu đâu, thiệt tình, lần này thật sự lỗ vốn rồi, còn không đủ tiền xăng nữa.”

Nói xong, người đàn ông quay lại trong xe, sau đó lấy ra một xấp tiền năm trăm nghìn màu đỏ thật dày từ bên trong ra.

“Đây nè, 150 triệu, bà có cần đếm lại một chút không?”

Sau khi đưa tiền cho bác gái, người đàn ông không kịp chờ đợi mà chụp luôn cả cái giỏ trúc vào trong tay.

Bác gái nghèo khó hơn nửa đời người, có khi nào nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu.

“Không cần đếm không cần đếm, tôi tin cậu mà.” Bác gái nói.

Người đàn ông căn bản cũng không thèm nhìn bà ta thêm một cái nào, khóe miệng không kiềm chế được mà nở một nụ cười.

“Ha ha, bà cụ, bà bị chơi xỏ rồi, gốc nhân sâm nhà của bà đâu chỉ có cái giá sáu trăm triệu, không chừng nó còn có giá bốn tỷ nữa là.”

“Cậu… cậu nói cái gì hả?” Bà cụ kinh ngạc nhìn đối phương.

“Tôi nói là bà đã bị tôi lừa rồi, có điều là làm ăn thì phải làm ăn có nguyên tắc, ai kêu bà dễ dàng bị lừa gạt như vậy chứ.” Người đàn ông cười to, nói quay đầu đi ngay.

Bác gái biết được sự thật, đặt mông ngồi dưới đất kêu trời trách đất, không ngờ tới là bảo vật gia truyền của mình lại chỉ bán đi với cái giá 150 triệu.

Người đàn ông đeo kính râm căn bản lười nhác quan tâm tới việc bác gái tìm cái chết, anh ta mang theo giỏ tre quay người chui vào trong chiếc xe Đại G.

Xe khởi động, trong miệng của người đàn ông ngâm nga một ca khúc vui sướng.

Đột nhiên bóng dáng của Lâm Thanh Diện lại xuất hiện trước xe của anh ta.

Cửa sổ xe kéo xuống, người đàn ông chửi ầm lên: “Muốn chết hả, tránh ra cho tôi nhanh đi.”

Lâm Thanh Diện vốn dĩ không quan tâm, chỉ là thấp giọng nói: “Để lại nhân sâm, tôi thả anh đi.”