Rể Quý Trời Cho

Chương 1245




CHƯƠNG 1245 CÓ CHUYỆN KHÔNG HAY

Con mãng xà cổ đại nhìn chòng chọc vào anh, không đợi Lâm Thanh Diện kịp phản ứng, nó đã há cái miệng đầy máu tấn công về phía Lâm Thanh Diện.

Tuy hình dáng to lớn, nhưng tốc độ của con mãng xà này lại không hề chậm, hơn nữa sức lực còn rất mạnh.

Lâm Thanh Diện cau mày.

Lực tấn công của con mãng xà này không thua.

kém một cường giả Hóa Cảnh chút nào.

€ó điều, trong thần cảnh, Lâm Thanh Diện là người mạnh nhất!

Anh lưu loát vọt lên không trung, trong tay biến ra một cây thương.

Đầu thương bén nhọn, đâm thẳng vào đối phương.

Lúc này, con mãng xà cũng đánh hơi được nguy hiểm, có điều, khi nó vừa định tránh thì đầu thương đã phóng đến trước người Rẹt…

Con mãng xà rú lên, hai mắt đỏ ngầu.

Lớp da dày đã bị ngọn thương rạch ra dễ dàng.

“Ngươi không chọc ta, ta không chọc ngươi!

Chẳng qua ta chỉ uống ít nước suối mà thôi, nếu ngươi lại dám chọc ta, nhất định ta sẽ chém không tha!”

Lâm Thanh Diện ưỡn thẳng lưng, nói lớn.

Mãng xà gầm lên, hai mắt càng trở nên nghiêm nghị.

Dường như nó nghe hiểu lời Lâm Thanh Diện nói, có điều chỉ nhìn anh chứ không tấn công tiếp nữa.

Cảm nhận được con mãng xà này đang nghỉ gì, Lâm Thanh Diện nói lại lần nữa: “Bây giờ, ta phải rời khỏi đây, nếu hiểu được thì cút vào trong nước cho ta!”

Nói xong, anh vừa nhìn chằm chằm nó, vừa lui nhanh về saul Hai bên đã cách nhau khoảng ba mươi mét, trong lòng Lâm Thanh Diện đoán có lẽ con mãng xà này sẽ không dám làm phiền anh nữa.

Ngay lúc Lâm Thanh Diện chuẩn bị rời đi, con mãng xà lại rở nên hung hăng, tựa như hoàn toàn không muốn tha cho Lâm Thanh Diện rời đi.

Cái đuôi to lớn quét qua mặt nước, lập tức, nước bắn tung tóe, hướng thẳng về phía Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện giơ bắp tay che mặt, người đẫm nước.

“Súc sinh chết tiệt, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết”

Lâm Thanh Diện thét lớn, lại thấy con mãng xà trước mắt còn nhanh hơn lúc nãy.

Đuôi của nó cuộn qua Lâm đại ca Thanh Diện như: một cái roi cứng cáp.

Siết tới chết!

Đương nhiên Lâm Thanh diện biết bước tiếp theo con mãng xà này định làm gì!

“Ngươi cảm thấy, làm vậy có thể khống chế ta sao?”

Lâm Thanh Diện cười khinh thường, thương trong tay biến thành con dao ngắn.

Trong nháy mắt khi đuôi của nó vắt lên người anh, Lâm Thanh Diện không hề chậm trễ, dùng con dao ngắn rạch xuống đuôi nó nhanh như chớp.

Ngay sau đó, mãng xà bị thương nặng, thân hình nhũn ra.

Có điều, đôi mắt đỏ ngầu vẫn nhìn Lâm Thanh Diện như cũ.

Nó ngoác miệng, vận lực tấn công.

“Du long thức!”

Lâm Thanh Diện vọt lên không trung, lập tức, chín con rồng khổng lồ bay nhảy trên không.

Mãng xà nhìn thấy cảnh tượng này thì run rẩy.

Tuy nói mãng xà là rồng trên mặt đất, nhưng, khi chúng nhìn thấy rồng thật sự, trong xương tủy vân cảm thấy áp lực, khiến chúng không thế ra cục cựa Rồng khổng lồ phun lửa, thiêu đốt hoàn toàn con mãng xà.

Ngay lập tức, ánh lửa bùng lên khắp nơi, cơ thể mãng xà uốn éo, sau đó lẩn vào trong nước, không dám ra ngoài nữa.

Một chiêu đánh lui mãng xà, Làm Thanh Diện càng cẩn trọng hơn ban nãy.

Xem ra, diện tích rừng sương mù rộng lớn, lúc này mới chỉ vừa bước vào rừng thôi mà linh thú gặp phải đã đạt cấp hóa cảnh.

Mà trong rừng sương mù này, càng vào sâu bên trong, linh khí càng nồng, đương nhiên linh thú trong đó càng mạnh.

Mặt nước lại trở nên tĩnh lặng, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, Lâm Thanh Diện không dám lơ là, lại tiếp tục hành trình Trong hang động Dược Thần Cốc Tiểu Điêu bám lấy Triệu Ất hỏi: “Triệu sư thúc, người và cốc chủ Điền nói một tiếng để con được gác ở rìa rừng sương mù được không”

“Sao nào, con nhóc nhà ngươi không sợ nguy hiểm há?” Triệu Ất bực bội nói “Nguy hiểm gì chứ, người xem Lâm đại ca đi một mình mà còn chẳng sợ, con sợ cái gì!” Tiểu Điêu nói với vẻ sùng bái Triệu Ất giêu cợt liếc cô nhóc, trong lòng cũng đoán được phần nào.

“Con đừng tướng ta không biết con đang có ý định gì, con đang muốn sau khi Lãm Thanh Diện ra khỏi rừng sương mù, người mà cậu ấy nhìn thấy đầu tiên là con, đúng chứ” Triệu Ất cười nói.

“Triệu sư thúc, người… người ỷ lớn hiếp nhỏ, người lấy con ra làm trò đùa thế này, sau này con sẽ không nấu cơm cho người nữa!”

Tiểu Điêu bĩu môi, mặt đỏ lựng, vô cùng tức giận nói.

Thì ra làm vậy là có thế khiến con nhóc này không nấu cơm cho mình nữa?

Triệu Ất tựa như phát hiện ra đại lục mới, nói tiếp: “Ta nói đúng mà, lẽ nào không phải con đang nghĩ vậy sao? Có điêu ta nói này, ta đã giúp con hỏi Lâm Thanh Diện, cậu ấy đã kết hôn từ lâu, có cả con luôn rồi”

“Cái gì? Anh ấy… đã kết hôn?”

Tiểu Điêu nói, trong mắt thoáng thất vọng.

“Còn nói con không có ý gì với cậu ấy, sao nào, vừa nghe cậu ấy đã kết hôn thì thất vọng hả?”

Triệu Ất cười nói.

“Hừ, có đâu, con trẻ thế này, chả thèm người lớn tuổi như anh ấy, sau này chồng của con chắc chắn còn mạnh hơn Lâm đại ca gấp trăm lần!” Tiểu Điêu bực mình, nói.

“Cái gì? Mạnh hơn gấp trăm lần?”

Triệu Ất nghe xong thì cười ha hả: “Được thôi, nghĩ được vậy là tốt, vậy chúc con đời này có thể đạt được ước nguyện”

Tiểu Điêu buồn bực ủ rũ, cô nhóc cũng biết mình chỉ mạnh miệng thôi.

Tài năng của Lâm Thanh Diện ai cũng thấy rõ, có thể nói là thiên tài bẩm sinh, dù có quay ngược lại mấy trăm năm, trên đời này cũng chẳng có ai được như vậy.

Muốn mạnh hơn Lâm Thanh Diện mấy trăm lần? Như đồ ngốc nói điêu.

“Được rồi, được rồi, đan dược cao cấp ta kêu con luyện đã xong chưa? Lần đầu tiên Lâm Thanh Diện làm, chưa đến hai tiếng đã hoàn thành rồi đấy”

Triệu Ất cười nói, sau đó đến bên giường.

Mấy hôm nay, ông ta luyện thập tự quyết mà Lâm Thanh Diện cho, quả là vô cùng hữu ích.

Linh khí trong người tựa như được đánh thức.

toàn bộ, năng lực cũng mạnh hơn trước nhiều.

Mà lúc này, Tiểu Điêu làm gì còn lòng dạ mà luyện đan dược cao cấp gì đó.

Cô chống tay lên má, đôi mắt to tròn trên khuôn mặt non nớt nhìn chăm chằm trần nhà.

“Đã là ngày thứ hai rồi, không biết Lâm đại ca ở trong sao rồi, có gặp phải nguy hiểm gì không…”

Trong lòng Tiểu Điêu nghĩ.

Ngay lúc này, Hầu Tử hoảng hốt chạy vào.

“Triệu sư thúc, Tiểu Điêu sư tỷ, có chuyện không hay rồi!

“Cái gì!”

Tiểu Điêu lập tức đứng dậy đến bên Hầu Tử, túm lấy vạt áo anh ta: “Cậu nói cái gì mà có chuyện không hay? Có phải Lâm đại ca gặp nguy hiểm không?

Cậu nói maul”

“Đệ… Khụ khụ, sư tỷ, tỷ mau bỏ tay ra, tỷ túm cổ áo đệ như vậy, đệ… không nói được” Hầu Tử khốn khổ nói.

“Tiểu Điêu , bỏ tay ra, để nó nói rõ ràng”

Triệu Ất cũng cau mày, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng ông ta cũng rất lo lắng cho an nguy của Lâm Thanh Diện.

Hầu Tử điều chỉnh hô hấp, sau đó nhìn hai người, nói: “Không phải tin về Lâm Thanh Diện đại ca”

Tiểu Điêu và Triệu Ất nghe xong, đồng thời thở phào.

Trong ba ngày này, không có tin gì chính là tin tức tốt nhất.

“Vậy cậu hoảng hốt thế làm gì, còn nói cái gì mà có chuyện không hay” Tiểu Điêu trách móc.

Hầu Tử rõ ràng rất gấp gáp: “Triệu sư thúc, Tiểu Điêu sư tỷ, hai người mau xuống núi với con, đến hội trường tiếp khách trong cốc đi”

“Hội trường tiếp khách?” Triệu Ất hỏi: “Là ai đến chỗ chúng ta vậy? Không phải ta đã nói với lão Điền rồi sao, mấy việc lặt vặt này đừng đến phiền ta, ta không rảnh đâu”

là người của công hội Luyện kim!” Hầu Tử nói.

Triệu Ất và Tiểu Điêu nghe xong thì biến sắc.

“Đi, chúng ta lập tức xuống núi!” Vẻ mặt Triệu Ất nghiêm trọng, nói.