CHƯƠNG 1239: CHO CÔ BÉ MỘT BÀI HỌC
Tỷ thí luyện đan?
Vừa khéo mình cũng muốn xem thử rốt cuộc những người cùng tuổi bây giờ có trình độ gì.
“Được, tôi đồng ý với cô” Lâm Thanh Diện trả lời.
“Được, đến lúc đó chúng ta đấu một ván phân thăng thua, nếu ai thua thì phải làm trâu làm ngựa cho đối phương”
Nói xong, cô gái này tỏ vẻ hưng phấn.
Thật là một cô gái điêu ngoa tùy hứng.
“Được, nhưng người giúp việc trong nhà tôi đã nhiều lắm rồi, cô vân chưa đủ tư cách làm trâu làm ngựa cho tôi đâu” Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.
“Anh đúng là đồ đáng ghét!”
Cô gái trẻ bị lời nói của anh làm cực kỳ tức giận, chỉ vào anh nói: “Sáng mai, tôi rất muốn xem thử anh còn kiêu ngạo được như bây giờ nữa không!”
Nói xong, cô gái trẻ tức giận xoay người rời đi.
Lúc này Lâm Thanh Diện cũng không còn tâm trạng đi chơi nữa, xoay người trở về trong hang núi.
Triệu Ất vân ngủ say như chết, hai mươi mấy tiếng không nghỉ ngơi tạo thành ảnh hưởng rất lớn với ông ta.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, cũng không quấy rây, đi tới một bên yên lặng ngồi xuống.
Một lúc lâu sau đó, mãi đến khi người người trẻ tuổi đưa đồ ăn kia đến, Triệu Ất như bị điện giật bật dậy từ trên giường: “Thơm quá, chắc chăn là mùi thịt chưng bột”
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện, Triệu Ất cười hỏi: “Sao vậy, khi nãy cậu vân luôn ngôi ở đó à?”
“Không có, chỉ mới ngồi một lát thôi, khi nấy đi vòng vòng trong Dược Thần Cốc”
“À”
Triệu Ất hỏi: “Dược Thần Cốc tập trung linh khí thiên địa, còn ít có người đến, đương nhiên quang cảnh được bảo vệ rất tốt”
“Thật sự rất khác những nơi khác” Lâm Thanh Diện tán thành.
“Nhưng tôi khuyên cậu đừng đi vào sâu trong rừng cây kia thì tốt hơn”
Triệu Ất khuyên.
“Hả, sâu trong rừng cây có gì à?”
Lâm Thanh Diện khó hiểu.
“Một vài thứ đáng sợ, nhưng chỉ cần chúng ta không đi vào thì sẽ không có vấn đề quá lớn”
Nếu Triệu Ất không nói, Lâm Thanh Diện cũng không truy hỏi nữa.
“Tôi cũng muốn hỏi ông một chuyện, có phải trong thế hệ trẻ tuổi của Dược Thần Cốc ông có một cô gái nhỏ không” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Cô gái nhỏ?”
Triệu Ất nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt xấu xa: “Dược Thân Cốc có tổng cộng bảy đệ tử, cậu vừa ý ai, có muốn ông già này nói chuyện giúp cậu không?”
Lâm Thanh Diện đen mặt lại: “Tôi đã kết hôn rôi, đừng nghĩ những chuyện như thế nữa”
“Kết hôn rồi?” Triệu Ất bĩu môi: “Vậy thì đáng tiếc quá”
“Cô gái nhỏ kia rất ngang ngược, tôi chỉ đi ngang qua nhìn thấy cô ta hấp thụ linh lực trong suối thôi mà cô ta đã câm dao tấn công tôi rồi”
Nói xong, Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua Triệu Ất: “Dược Thần Cốc các ông có cô gái nhỏ thô bạo như thế không?”
Triệu Ất không chút nghĩ ngợi, thuận miệng nói: “Chắc chăn cô gái mà cậu nói là Tiểu Điêu”
“Tiểu Điêu?”
Lâm Thanh Diện thâm nghĩ, cô ta đúng là người cũng như tên, quá là điêu ngoa.
“Không sai, theo như lời cậu nói thì chặc chăn là Tiểu Điêu”
Triệu Ất ăn một miếng thịt chưng bột, nói tiếp: “Con bé là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Dược Thần Cốc, có lẽ lúc trước cậu từng gặp Hồ Vân nhỉ, cậu có đánh giá gì với thiên phú của Hồ Vân?”
“Tàm tạm”
Lâm Thanh Diện thuận miệng đáp.
Triệu Ất cũng không phản bác, Lâm Thanh Diện có thể nói ra lời đánh giá thế này đã là lời khen lớn nhất với Hồ Vân rồi.
“Thiên phú của Tiểu Điêu này thậm chí còn lớn hơn Hô Vân” Triệu Ất nói: “Khác với Hồ Vân, thiên phú luyện đan của cô bé trong những người trẻ tuổi không ai có thể sánh băng cả”
“Điêu ngoa như vậy, e răng sau này khó thành châu báu. Lâm Thanh Diện nói.
Thầy luyện đan cần nhất là phải tập trung, không bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, nếu Tiểu Điêu như thế, dù thiên phú có cao đến mấy cũng rất khó làm nên chuyện.
“Ông Điền rất cưng chiều Tiểu Điêu, những người khác trong cốc cũng đều nghe theo cô bé, ỷ vào việc mình thiên phú cao, con bé này thật sự không biết trời cao đất rộng” Triệu Ất nói.
Xem ra cô gái nhỏ này có tính cách điêu ngoa như thế là vì hoàn cảnh xung quanh.
“Mấy năm nay, không ít đệ tử trẻ tuổi trong cốc bị cô bé ức hiếp, nhưng cũng hết cách, ai bảo cô bé có thiên phú, người khác cũng không làm gì được cô bé” Triệu Ất nói.
Lâm Thanh Diện buông bát đũa xuống: “Sáng mai cô ta hẹn tôi tỷ thí luyện đan ở linh tuyền, tôi đã đồng ý rôi”
“Tỷ thí luyện đan? Ha, xem ra con nhóc này bị thua cậu, muốn dùng việc luyện đan để lấy lại danh dự dây mà”
Triệu Ất đoán.
“Ông cảm thấy trình độ của tôi bây giờ so với cô ta thì thế nào?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Triệu Ất nheo mắt lại, nhìn Lâm Thanh Diện với hàm ý sâu xa.
“Thăng chắc!”
“Nhưng ông có nói cô ta rất có thiên phú luyện đan”
Triệu Ất nghiêm túc đáp: “Đó chỉ là so với người khác thôi, so với cậu, chút thiên phú đó của cô nhóc có là gì đâu!”
“Lâm Thanh Diện, ngày mai nhờ vào cậu rồi, nhớ cho con nhóc này một bài học, nếu không tôi thật sự sợ sau này nó sẽ đi sai đường” Triệu Ất nói.
“Tôi sẽ làm”
Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói Sáng sớm hôm sau, bên linh tuyên.
Lúc này, mười mấy người trẻ tuổi ở Dược Thần Cốc đang tập trung ở đây.
“Tiểu Điêu, cô nói hôm qua cô gặp một người, hẹn với anh ta ở đây hôm nay, anh ta sẽ đến chứ?”
Một chàng trai trẻ hỏi.
Tiểu Điêu đứng trong đám người khinh bỉ nói: “Tốt nhất là anh ta đừng đến, nếu dám đến, chúng ta bảo anh ta quỳ gối dập đầu ba cái cho tôi”
“Đúng đấy, trình độ luyện đan của Điêu sư muội đến cả Cốc chủ cũng phải khen, một người ngoài mà thôi, thật sự chẳng là cái thá gì cả” Một người khác cũng nịnh hót.
“Đương nhiên rồi… Để tôi xem hôm nay anh ta có dám đến không”
Tiểu Điêu nhìn ra xa, không coi Lâm Thanh Diện ra gì.
Lúc này, có người bước ra từ trong đám người, bước chậm đến bên cạnh Tiểu Điêu.
“Điêu sư tỷ, chị xem, nếu hôm nay người kia đến, không bằng để hai người tự tỷ thí đi, chúng tôi sẽ không tham gia vào”
“Vì sao?” Tiểu Điêu xoay người hỏi cậu ta.
“Chị cũng biết đó, mỗi lần chúng ta tỷ thí luyện đan đều là chị thăng, mà sau khi chị thắng luôn bảo chúng tôi làm này làm kia, bưng trà rót nước cho chị”
“Tên Hầu tử chết tiệt này, cậu nhiều lời thật, sao hả, cậu không muốn bưng trà rót nước cho tôi à? Vậy cậu có bản lĩnh thì thăng tôi đi!” Tiểu Điêu đắc ý nói.
Người được gọi là Hầu tử kia vội vàng nói: “Đương nhiên… chúng tôi sẵn lòng hâu hạ chị rồi, hơn nữa ai không biết chị là người luyện đan giỏi nhất, sao chúng tôi có thể thăng chị được, nhưng mà..”
“Nhưng mà cái gì, nói mau!” Tiểu Điêu mất kiên nhân hỏi, nhưng vân rất hưởng thụ lời khen của Hầu tử.
“Không phải chị rất ghét người đàn ông hôm qua sao, không bằng lát nữa hai người đấu một mình, anh ta thua thì để một mình anh ta làm việc cho tất cả chúng ta, nếu như thế, chẳng phải sư tỷ sẽ vui vẻ hơn sao?” Hầu tử nói.
Sau khi nghe, Tiểu Điêu cười đắc ý: “Đầu óc cậu đúng là linh hoạt, được rồi, cứ làm theo lời cậu nói đi, ngoài việc bảo anh ta dập đầu với tôi còn phải để anh ta hầu hạ tôi ít nhất một tháng nữa!”
“Được, Điêu sư tỷ thật oai phong, chúng tôi sẽ cổ vũ cho chị!
Hầu tử kêu gọi mọi người, người xung quanh ngầm hiểu.
Hóa ra mỗi lần đấu luyện đan, Tiểu Điêu đều sẽ đưa ra một vài yêu câu quá đáng, những người này không còn cách nào, chỉ có thể uất ức bản thân làm theo, hôm nay thấy có người có thể chịu thay đương nhiên rất vui rồi.
“Mọi người nhìn kìa, có người đến!”
Mọi người nhìn sang theo hướng ngón tay chỉ, quả nhiên thấy Lâm Thanh Diện bước chậm đến.
“Không ngờ anh thật sự tới rước nhục nhỉ” Tiểu Điêu khinh bỉ nói.
Lâm Thanh Diện bình tĩnh đáp: “Bớt nói nhảm đi, có thể bắt đầu rồi chứ?”