CHƯƠNG 1232: KIỂM TRA NHỎ
“Tiếp theo, chúng ta nên làm như thế nào? Ông làm thế nào để truyền thụ thuật luyện đan cho tôi”
Lâm Thanh Diện hỏi “Yên tâm, chäc chản tôi sẽ dạy cậu, nhưng trước khi dạy cậu cũng đừng quên lời hứa giữa chúng ta.` Triệu Ất chững chạc đàng hoàng nhìn Lâm Thanh Diện nói Lâm Thanh Diện cười gật đầu: “Không phải chỉ là một nhà máy rượu thôi à, yên tâm, cứ tính cho tôi”
Thì ra khi hai người trên đường đi tới hang động này, Lâm Thanh Diện biết ông ta thích rượu nên đã đồng ý với ông ta, chờ sau khi mình học thành rồi sẽ cho Triệu Ất một nhà máy rượu.
Gia chủ nhà họ Lâm đã chịu cam đoan, vậy tôi an tâm rồi”
Triệu Ất mỉm cười, lập tức thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên cứng nhắc.
Sau đó, chính thức bát đâu!
“Cuốn sách thứ tư ở ô thứ năm hàng thứ sáu tính từ bên trái sang, cậu có thể lấy ra đây cho tôi được không.”
Triệu Ất nảm trên giường mềm bên cạnh, sai sử.
Lâm Thanh Diện dựa theo lời đối phương nói, lấy cuốn sách ra Độ dày của cuốn này sách đã vượt qua ba bốn cuốn sách thông thường.
“Việc bây giờ cậu phải làm chính là học thuộc toàn bộ quyển sách này!” Triệu Ất nói “Học thuộc, toàn bộ?”
Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc.
“Thế nào, đây mới là bước đâu tiên, cậu đã muốn từ bỏ rồi à?’ Triệu Ất chế giều nói “Không đâu, tôi đã chọn thì sẽ không từ bỏ”
Lâm Thanh Diện nghiêm mặt nói.
Vốn tưởng räng đối phương sẽ dạy anh bảt đầu chế đan dược, không ngờ ông ta lại bät mình học thuộc lòng sách.
Nhìn tiêu đề của cuốn sách, lúc này Lâm Thanh Diện mới thấy rõ, trong cuốn sách này ghi lại tất cả các loại dược liệu trên toàn thế giới, đề cương, tính trạng cùng dược hiệu “Tranh thủ thời gian đọc sách đi, thời gian của chúng ta cũng không có nhiều đâu.”
Triệu Ất näm ở trên giường nói Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu quyển cổ tịch này, Thấy Lâm Thanh Diện như vậy, khóe miệng Triệu Ất không tự giác nhếch lên “Nếu là thiên tài, vậy thì xuất ra một chút bản lĩnh của thiên tài cho tôi xem đi Thời gian từng giây từng phút trôi qua Trên giường, Triệu Ất đã năm ngáy o O.
Bên này, Lâm Thanh Diện giống như đã tiến vào trong không gian của mình, anh hết sức chuyên chú, hoàn toàn không để ý tới những xáo trộn bên ngoài.
Đương nhiên, sự xáo trộn này càng nhiêu hơn chính là đến từ tiếng lãm bẩm của Triệu Ất Sức mạnh linh hôn của Lâm Thanh Diện rất lớn nên sự tập trung và sức cảm thụ của anh cũng lớn hơn người bình thường.
Giờ phút này, người nhỏ màu vàng biểu tượng cho thần hồn của Lâm Thanh Diện nhanh chóng năm bắt tất cả những thông tin có ích trong quyển sách này, mà vốn Lâm Thanh Diện cũng vô cùng có thiên phú, trí nhớ cũng tốt hơn so với người bình thường rất nhiều.
Theo cách này tương đương với việc có hai “Người” cùng nhau đọc một quyến sách, như vậy hiệu quả cũng gấp đôi so với người bình thường, “Tôi xem xong rồi”
Lâm Thanh Diện lay Triệu Ất trên giường, giờ phút này mặt trời vừa mới xuống núi ở phía tây làm nổi bật lên toàn bộ Dược Thân Cốc giống như tiên cảnh.
“Rượu, rượu gì?”
Trên giường Triệu Ất híp mät đặt mông ngôi dậy, sau khi ông ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện bên cạnh, lúc này mới tỉnh táo lại Thật là, quấy rây mộng đẹp của tôi, vừa rồi tôi đang tham gia hội bàn đào với Vương Mẫu nương nương đấy.
Lâm Thanh Diện bất đäc dĩ lắc đầu, lão già này, thật đúng là thích năm mơ giữa ban ngày.
“Thế nào, đọc đến đâu rồi: Triệu Ất hỏi “Trên cơ bản là xong hết rồi.” Lâm Thanh Diện nói Triệu Ất hơi kinh ngạc: ‘Cậu nói là, cậu xem xong rồi?”
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đâu “Không phải cậu đang lừa tôi đấy chứ, hơn ba ngàn trang sách, nhanh như vậy mà cậu đã đọc xong hết rồi? Hay là láo phu ngủ mơ thấy hương vị quá ngọt ngào nên đã ngủ quên sang ngày hôm sau rồi?” Triệu Ất gãi gãi đầu nói Lâm Thanh Diện cười nhạt: “Tôi không lừa ông mà ông cũng không ngủ sang ngày hôm sau, trên thực tế ông mới chỉ ngủ được có bốn tiểng mà thôi “Bốn… Bốn tiếng?”
Triệu Ất đứng dậy, nhìn Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới một lượt.
Từ trong mặt Lâm Thanh Diện, ông ta hoàn toàn không nhìn ra cái gì khác thường, “Trang thứ chín” Triệu Ất đột nhiên nói Trong lòng Lâm Thanh Diện biết rõ đây là đối phương không tin mình, đang muốn kiếm tra mình “Cỏ Linh Đan, hơi đăng, sinh trưởng nhiều ở chò khe đá, rất có hiệu quả đối với việc trị liệu cảm mạo tiêu chảy nhưng những người có cơ thể hư nhược thì không nên sử dụng” Lâm Thanh Diện thuận miệng nói Triệu Ất nhẹ gật đầu: “Không tệ lăm, vậy tôi lại hỏi cậu, trang một ngàn ba trăm viết cái gì”
“Lá Bách Khô, lá cây chủ yếu có hình răng cưa, sau khi gặp nước thì trở nên kịch độc, có thể dùng làm thuốc dân điêu chế đan dược phẩm cấp cao, mọc nhiều trong những bụi có vào mùa hạ: Lâm Thanh Diện nói tiếp.
“Cái này. . ” Triệu Ất cau mày, vừa rồi đầu tiên ông ta hỏi nội dung trong mấy trang sách đầu, sau đó lại hỏi một tờ ở giữa, hơn nữa đây đều là kiểm tra ngàu nhiên, tất cả đủ để chứng minh Lâm Thanh Diện chỉ dùng có bốn tiếng đông hồ đã thật sự có thể đọc hết cuốn sách dày như vậy.
“Ông có muốn kiếm tra thêm cái gì nữa không?
Lâm Thanh Diện bình tĩnh hỏi.
“Triệu sư thúc, tôi đến đưa cơm”
Một người đàn ông trẻ tuổi mang theo hộp cơm đi đến Triệu Ất không kịp chờ đợi mở ra, sợ hãi than nói: “Oa, con cua, gà nấu rượu, tôm sông, Điền lão đâu này, trước kia cũng không đối đãi tốt với tôi như thể”
“Lâm Thanh Diện, Điền lão đầu đổi xử với cậu thật là tốt mà, tôi đây là được nhờ cậu rồi”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nếu mình học được thuật luyện đan thì đây chính là chuyện tốt rất lớn đổi với Dược Thân Cốc, đương nhiên Điên Uyên sẽ nghĩ hết biện pháp để lung lạc mình rồi “Nếu như ông thích, những thứ này đều cho ông hết, tôi đơn giản ăn chút là được rồi” Lâm Thanh Diện nói “Thật không, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.
Nói xong, Triệu Ất xé một cái đùi gà nhét vào trong miệng.
Lập tức nhíu lông mày lại, ông ta hỏi cậu thanh niên kia: “Rượu đâu, đồ ăn ngon như vậy mà không cho chút xíu rượu nào à!”
“Cốc chủ nói, trong vòng một tháng từ hôm nay trở đi đều không cho sư thúc uõng rượu, nói là tự trong lòng sư thúc rõ ràng”
“Điền lão đầu này, thật đúng là nghiêm túc mà.”
Triệu Ất lẩm bấm nói lập tức khoát tay áo: “Được rồi, cậu đi đi, nói với Điền lão đầu là tôi sẽ không thất tín với ông ta đâu: “Vâng!”
Sau khi người thanh niên kia đi rồi, lông mày Triệu Ất vản cau lại, nhìn đồ ăn ngon lành trước mặt mà không có rượu ngon uống cùng, lập tức cũng mất hết hứng muốn ăn.
“Sao vậy, không có rượu nên nuốt không trôi đồ ăn à?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Ài” Triệu Ất thở dài “Không uống cũng tốt, nói đến, uống rượu thật sự không phải một thói quen tốt, bởi vì uống rượu sẽ bỏ lỡ rất nhiêu chuyện”
“Thật sao?” Lâm Thanh Diện hỏi “Cậu không tin à?”
Triệu Ất nói rồi đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện.
Đột nhiên, một tiếng cười quỷ dị phát ra từ khóe miệng ông ta, theo sau đó là một sợi tàn hồn từ trong cơ thể ông ta du tẩu ra ngoài