Rể Quý Trời Cho

Chương 1190: Chuyển hồn đan




Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Bích Hoài đỏ lên, cúi đầu không biết nên nói thế nào.

Cô không nghĩ tới Hứa Quốc Hoa luôn ít nói lại đột nhiên hỏi mình vấn đề này.

“Bích Hoài, con đừng hiểu lầm, ý của ba là Lâm Thanh Diện thường xuyên ra ngoài, hiếm khi vê nhà một lần, cho nên… Con phải chăm sóc cậu ta, đàn ông mà, bên ngoài có rất nhiêu cám dỗ, huông chi Lâm Thanh Diện xuất sắc như vậy. Hứa Quốc Hoa nói.

Hứa Bích Hoài khẽ cắn hàm răng: “Ba, con… Và Lâm Thanh Diện rất tốt, con biết nên làm như thế nào”

Hứa Bích Hoài nói xong thì mang theo hai gò má đỏ ửng lên bước nhanh về nhà.

“Đừng quên uống thuốc đó, rất tốt cho sức khỏe của con!”

Sau lưng Hứa Quốc Hoa lớn giọng nói…

Hứa Bích Hoài quay về phòng ngủ, cô câm viên thuốc màu đỏ thẫm trong lòng bàn tay.

Hiện tại cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến cảm giác hơi lạnh.

Vừa rồi Hứa Quốc Hoa nói làm cho Hứa Bích Hoài xấu hổ nên bước nhanh quay về, hiện tại cô cảm thấy có chút nóng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Không giống với các loại thuốc mạnh khác, cỏ tinh khiết có tác dụng bồi bổ, thời gian càng lâu thì càng tốt cho cơ thể.

Hiện tại mặc dù Hứa Bích Hoài đã hồi phục không ít, nhưng vẫn chưa đến tình trạng trước kia.

Phải biết rằng cô là người ăn Linh Mộc, cho dù chỉ có một chút cũng có tác dụng rất nhiều.

Vì vậy có thể thấy được Tần Trường Sinh đã hạ độc tàn nhẫn thế nào.

“Không biết uống viên thuốc này xong thì có tốt hơn một chút hay không.”

Hứa Bích Hoài lẩm bẩm tự nói: “Từ Tài điều chế thuốc này nên có lẽ không có vấn đề gì, hay là uống một nửa trước để xem hiệu quả?”

Cô nói xong thì đặt viên thuốc ở trong miệng, định cắn một nửa.

Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra.

“Vợ, anh đã về rồi!”

Lâm Thanh Diện đột nhiên xuất hiện làm cho Hứa Bích Hoài hoảng sợ.

Lần này không sao, Hứa Bích Hoài nuốt cả viên thuốc vào bụng.

“Vợ sao vậy? Sao em nhìn anh như thế?”

Lâm Thanh Diện khó hiểu hỏi, đặt tất cả túi đồ xuống.

“Không có gì, đây là…

Hứa Bích Hoài chỉ vào túi đồ trên mặt đất hỏi.

“Sau khi anh xử lý công việc trong tay thì đến trung tâm thương mại mua mấy bộ quân áo và túi xách cho em, đều là phiên bản giới hạn, anh cảm thấy vợ của anh mặc vào thì nhất định rất xinh đẹp”

Lâm Thanh Diện vừa nói vừa lấy quần áo và túi xách ra: “Em mặc thử xem: Hứa Bích Hoài mỉm cười: “Chắc là… Rất đắt nhỉ”

“Vẫn tốt, năm bộ quân áo, ba túi xách, chưa đến ba tỷ, rất rẻ” Lâm Thanh Diện tùy ý nói.

Đúng vậy, đối với Lâm Thanh Diện mà nói thì ba tỷ vẫn chưa bằng tiền lãi ngân hàng của anh trong một giờ, đúng là rẻ đến đáng sợ.

“Em mặc thử xem”

Lâm Thanh Diện nói xong thì cầm chiếc váy liền áo màu trắng đưa đến trước mặt Hứa Bích Hoài.

Vải chiếc váy liền áo này rất mềm mại, vừa nhìn thấy đã biết có giá trị không nhỏ, quan trọng hơn là thiết kế hở lưng, càng thêm hương vị quyến rũ.

Sắc mặt Hứa Bích Hoài ửng đỏ, viên thuốc vừa rồi đã có tác dụng với cô.

Cô chỉ cảm thấy bụng dâng lên sự ấm áp, làm cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hơn nữa cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác mệt nhọc đã biến mất, cơ thể của mình đã khỏi hẳn, thậm chí còn khỏe hơn so với trước kia không ít.

Nhưng ánh mắt cô nhìn Lâm Thanh Diện có thêm sự mơ màng.

“Từ Tài đúng là lợi hại: Trong lòng Hứa Bích Hoài nghĩ thầm.

“Vợ, em ngẩn người làm gì?

Không muốn mặc sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Hứa Bích Hoài nhìn chiếc váy liền áo này thì hơi khiêu khích hỏi: “Anh… Muốn nhìn thấy em mặc sao?”

“Anh mua cho em, em không mặc thì ai mặc?” Lâm Thanh Diện ngay thẳng nói.

“Vậy… Anh chờ em”

Hứa Bích Hoài nói xong thì cầm quần áo đi vào phòng đồ trong phòng ngủ, trước khi cô đi thì quay đầu lại nhẹ giọng cười nói: “Lâm Thanh Diện, anh kéo rèm lại đi…”

Lâm Thanh Diện sửng sốt, người phụ nữ này muốn làm gì đó với anh sao?

Rèm được kéo lại, phòng ngủ trở nên tối đi rất nhiều.

Ánh đèn chiếu xuống, Hứa Bích Hoài mặc váy liền áo màu trắng chậm rãi đi ra từ phòng đồ.

Bộ váy phác họa đường cong hình S xinh đẹp, nhất là phần lưng càng làm cho Lâm Thanh Diện muốn ngừng mà không được.

“Xem ra anh mua bộ đồ này là chính xác!” Lâm Thanh Diện ngơ ngác nghĩ.

“Bích Hoài, em… Rất đẹp” Lâm Thanh Diện nói.

Hứa Bích Hoài nghiêng nước nghiêng thành đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện.

Hai người cách xa nhau chưa đến hai mươi xăngtimet, nhưng Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được sức nóng từ trên người Hứa Bích Hoài.

“Em đã… Hồi phục rồi sao?” Lâm Thanh Diện nhỏ giọng hỏi.

Hứa Bích Hoài gật đầu: “Yên tâm đi, cỏ tỉnh khiết có tác dụng rất tốt, em đã hoàn toàn hồi phục.”

Bởi vì Hứa Bích Hoài nghĩ đến chuyện Sở Nguyệt và Lâm Thanh Diện như nước với lửa nên tạm thời không nói chuyện viên thuốc cho Lâm Thanh Diện.

“Nếu nói như vậy, anh cũng sẽ không khách sáo nữa”

Lâm Thanh Diện cười xấu xa nói, mấy ngày nay Lâm Thanh Diện về nhà đối mặt với người phụ nữ mình yêu, anh là một người đàn ông bình thường nên đã sớm không nhịn được.

Anh nói xong thì Hứa Bích Hoài nhẹ nhàng đẩy một cái, Lâm Thanh Diện thuận theo ngã xuống giường, sau đó Hứa Bích Hoài mặc đồ trắng cũng nằm xuống…

Anh là gia chủ nhà họ Lâm, thiếu chủ của Quan Lĩnh, điện chủ của Chúng Thần Điện lại dễ dàng chịu “Phục tùng”

như thế…

“Vậy Hứa Bích Hoài đã uống viên thuốc kia chưa?”

Trong phòng ngủ tầng một, Sở Nguyệt hỏi.

“Tôi nghĩ có lẽ nó đã uống rồi, tôi nói Từ Tài điều chế nên nó tin ngay”

Hứa Quốc Hoa nói.

Chát!

Một cái tát vang lên, gò mó của Hứa Quốc Hoa lập tức sưng đỏ.

“Đồ vô dụng! Tối hôm qua tôi đã nói với ông thế nào, ông phải tận mắt nhìn thấy cô ta uống viên thuốc mới coi là hoàn thành nhiệm vụ, kết quả thì sao!” Sở Nguyệt tức giận nói.

“Đừng, bà đừng nóng giận, là lỗi của tôi” Hứa Quốc Hoa vội vàng xin lỗi, ôm hết trách nhiệm lên trên người mình: “Tôi đi tìm Bích Hoài, nhìn nó uống là được!”

“Thôi bỏ đi, đồ vô dụng”

Sở Nguyệt khinh thường nói.

Mà Hứa Quốc Hoa nơm nớp lo sợ, còn trách cứ mình vì sao lại vô dụng như vậy, không hoàn thành nhiệm vụ Sở Nguyệt đã giao cho mình.

“Được rồi, đừng đứng ở đây nữa”

Sở Nguyệt tức giận nói: “Ông ra ngoài xem một chút, vừa rồi tôi ở ban công nhìn thấy Lâm Thanh Diện đã quay về, ông lên phòng ngủ tầng hai xem cửa phòng có mở hay không”

“Vâng!”

Hứa Quốc Hoa nghe xong thì vội vàng đi ra ngoài.

Năm phút sau, ông vui mừng nói: “Tôi thấy cửa phòng ngủ vẫn không mở, rèm cũng kéo lại rồi”

“Thật sao? Đã kéo rèm sao?” Sở Nguyệt rất hưng phấn.

“Lần này tôi bảo đảm không nhìn lầm!” Hứa Quốc Hoa nói chắc chắn.

“Đúng vậy, thật là tốt quá!”

Sở Nguyệt hừ lạnh nói: “Lâm Thanh Diện, Thương Nguyên Giới đã chỉ đích danh muốn tiêu diệt thì chào đón cậu chỉ có cái chết…”

Hứa Quốc Hoa đứng bên cạnh sờ đầu, ông không hiểu vì sao Sở Nguyệt vui vẻ như thế.

“Bà nói Bích Hoài sẽ không sao chứ” Hứa Quốc Hoa nhỏ giọng hỏi.

Sở Nguyệt lắc đầu, kiêu ngạo nói: “Hiện tại xem ra Bích Hoài không sao, còn Lâm Thanh Diện… Ha ha, có lế cậu ta cách cái chết không xa nữa!”

Hứa Quốc Hoa có chút lo lắng nói: “Nhưng Bích Hoài uống viên thuốc độc kia, theo lý thuyết…

“Theo lý thuyết?” Trên người Sở Nguyệt xuất hiện khí thế kinh người, trong mắt tràn đầy sát khí: “Theo lý của ai? Cái lý của thế giới rác rưởi này sao?”

“Thế… Thế giới rác rưởi?” Hứa Quốc Hoa khó hiểu.

Trong lòng ông ta nói thầm, bà ta nói đây là thế giới rác rưởi, không phải bà cũng là người ở đây sao?

Nhưng ông không dám cãi lời Sở Nguyệt nói.

“Hừ, tôi dùng thuốc độc không phải là thuốc độc ở thế giới tầm thường của mấy người!” Sở Nguyệt lạnh lùng nói: “Thuốc độc này tên là chuyển hồn đan, người nào uống vào trong mười lăm ngày không chỉ không trúng độc mà là càng khỏe mạnh hơn một trăm lần so với trước đó, đúng là bổ dưỡng”

“Ngược lại khi người đó giao hợp với người khác thì chất độc trong chuyển hồn đan này sẽ chuyển qua cơ thể người kia, cùng lúc đó chất độc bung ra, người kia lập tức chết bất đắc kỳ tử, không ai cứu được!”

Sở Nguyệt nói xong thì cười lạnh nhìn Hứa Quốc Hoa một cái: “Hai vợ chồng bọn nhỏ ở trong phòng lâu như vậy mà vẫn chưa mở cửa, ban ngày ban mặt kéo rèm lại, chắc chắn không phải làm chuyện tốt, chỉ sợ lúc này Lâm Thanh Diện đã chết!”

“Thì ra là như thết”

Hứa Quốc Hoa hiểu rõ gật đầu, ông không quan tâm chuyện Lâm Thanh Diện chết.

“Nguyệt Nhi đúng là thông minh, cách này quá hoàn mỹ!” Hứa Quốc Hoa ca ngợi nói.

Không ngờ Sở Nguyệt đưa chân đá bay Hứa Quốc Hoa.

“Đồ chó chết, ông có thể gọi Nguyệt Nhi sao!”