Sáng ngày hôm sau.
Hứa Quốc Hoa ngồi ngay ngắn trong phòng khách, vừa vặn bắt gặp Hứa Bích Hoài đi từ trên tầng xuống.
“Bích Hoài, ra ngoài à” Hứa Quốc Hoa cười cười, tiến về phía trước nói.
Sau đó, cảnh giác nhìn nhìn bốn phía xung quanh: “Lâm Thanh Diện đâu, sao cậu ta không đi cùng con?”
“Trời vừa sáng anh ấy đã ra ngoài rồi ạ, việc kinh doanh của nhà họ Lâm xảy ra vài chuyện cần anh ấy đi xử lý”
“Uhm, vậy thì tốt” Hứa Quốc Hoa nhỏ giọng nói, sau đó cười bảo: “Vậy con đang định đi đâu thế?”
Hứa Bích Hoài nhàn nhạt nói: “Con cảm thấy cơ thể mình bây giờ đã hồi phục gần như hoàn toàn rồi, nên muốn ra ngoài tản bộ một lát”
“Tản bộ à? Để ba đi cùng con, vừa hay ba cũng đang không có việc gì”
Hứa Quốc Hoa một bên nói, một bên cùng Hứa Bích Hoài đi ra ngoài.
“Sao thế, hôm nay ba không cân ở bên dì ạ?”
Hứa Bích Hoài hỏi.
“Không cần, dì con sáng nay đi mua sắm rồi, không cần ba đi theo, đi thôi, hai ba con ta cũng lâu rôi không cùng nhau tản bộ nhỉ”
Hứa Bích Hoài nhún nhún vai.
Từ ngày Sở Nguyệt đến đây, Hứa Quốc Hoa chưa từng chủ động tìm mình nói chuyện như hôm nay.
Chẳng qua Hứa Bích Hoài cũng không nghĩ quá nhiều, nếu ông ãy đã muốn đi cùng, thì cứ để ông ấy đi cùng đi.
Hai người đi đến công viên gần đó, Hứa Bích Hoài cảm nhận bâu không khí thơm ngọt, khóe môi vẽ lên nụ cười yên bình.
“Bích Hoài, qua đây ngồi đi”
Hứa Quốc Hoa ngồi trên ghế đá vẫy vẫy tay gọi.
Hai người ngồi xuống cùng nhau, Hứa Quốc Hoa thân thiết hỏi: “Cơ thể con bây giờ đã tốt hơn chút nào chưa?”
“Tốt lên nhiều rồi ạ, lần này Lâm Thanh Diện trở vê có mang cho con một ít thuốc thảo dược, con đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi” Hứa Bích Hoài thành thực trả lời.
Tác dụng của cỏ tinh khiết dịu nhẹ, lâu dài, Hứa Bích Hoài chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn trước không ít.
“Bích Hoài, con cũng biết mà, ba rất quan tâm tới con, tuy con không phải là con gái ruột của ba, nhưng mà, con cũng nên hiểu, ba làm bất cứ chuyện gì đều là vì tốt cho con hết”
Hứa Quốc Hoa nói.
Hứa Bích Hoài hơi hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ, ông ấy làm sao vậy, đang yên đang lành lại nói như thế làm gì chứ? Chẳng lẽ, ông ấy vẫn còn muốn mình ly hôn với Lâm Thanh Diện à?”
“Ba, con biết ba làm gì cũng đều là vì tốt cho con, nhưng mà, nếu như hôm nay ba vẫn muốn con ly hôn với Lâm Thanh Diện, vậy thì không cân phải nói thêm nữa đâu ạ, con sẽ không chia tay Lâm Thanh Diện đâu!”
Hứa Bích Hoài đứng bật dậy, vẻ như muốn rời đi.
Hứa Quốc Hoa vội vàng kéo Hứa Bích Hoài lại: “Không phải, hôm nay ba không phải muốn nói với con chuyện đó! Con hiểu nhầm rồi!”
Nghe thấy Hứa Quốc Hoa nói như vậy, Hứa Bích Hoài mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trong lòng ba cũng biết rõ, muốn con với Lâm Thanh Diện ly hôn là chuyện không thể nào” Hứa Quốc Hoa lẩm bẩm nói.
“Lâm Thanh Diện đối xử với con rất tốt, hơn nữa trước kia cũng đối xử với ba không tệ mà, ba, điều này ba nên biết rõ mới phải”
Hứa Bích Hoài lại nói tiếp: “Ba, con cảm thấy ba có gì đó không giống lúc trước, lẽ nào bản thân ba không phát hiện ra sao?”
“Không giống á? Không giống chỗ nào chứ?” Hứa Quốc Hoa hoạt động gân cốt một chút: “Ý con là ba béo lên ấy hả? Nhưng mà cũng không thể trách được, ngày nào cũng ở nhà nhàn đến phát hoảng, không béo mới là lạ đó”
“Không phải”
Hứa Bích Hoài lắc lắc đầu: “Trước kia lúc Tống Huyền Khanh còn ở nhà chúng ta, tuy bà ta cực kỳ khắc nghiệt, nhưng vì bảo vệ con và Lâm Thanh Diện, ba thậm chí chấp nhận ly hôn với bà ta, còn bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thế nào cơ? Chẳng phải vẫn tốt đẹp đấy à?” Hứa Quốc Hoa hỏi.
Hứa Bích Hoài lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ, có vẻ ông ấy vẫn không nhận ra những thay đổi của mình thời gian gần đây rồi.
“Ba, nghe con nói một câu nhé, dì Sở Nguyệt quá cường thế, ba lúc nào cũng nghe theo lời bà ấy, như vậy không tốt đâu” Hứa Bích Hoài nói, hy vọng Hứa Quốc Hoa có thể hiểu được.
Nào ngờ sau khi nghe xong, Hứa Quốc Hoa lập tức bật dậy: “Con nói Sở Nguyệt không tốt ấy hả? Bà ấy không tốt chỗ nào chứ? Ba cảm thấy bà ấy tốt cực kỳ, con đừng tưởng rằng cả thế giới này chỉ có một người đàn ông duy nhất sỉ tình là Lâm Thanh Diện nhé, vì Sở Nguyệt, ba cũng có thể đánh đổi cả tính mạng của mình đấy!”
Hứa Bích Hoài cắn cắn môi, nhìn Hứa Quốc Hoa đột ngột nổi giận, trong lòng một trận khổ sở.
“Thôi bỏ đi, sớm đã biết kết quả sẽ như vậy mà, chỉ là không ngờ Sở Nguyệt thế mà lại có thể khiến ba mình ngoan ngoãn phục tùng như vậy…… Sau này chuyện của bọn họ, mình vẫn là đừng can thiệp nữa thì hơn, chỉ cần Sở Nguyệt không phá hoại mình và Lâm Thanh Diện, thì cũng chẳng có vấn đề gì: Hứa Bích Hoài nghĩ trong lòng.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Hứa Bích Hoài định kết thúc lần nói chuyện này, đứng lên chuẩn bị về nhà.
“Đợi một chút!”
Hứa Quốc Hoa gọi Hứa Bích Hoài lại: “Cho con xem cái này nè!”
Hứa Bích Hoài nghi ngờ nhìn sang, trông thấy trong tay Hứa Quốc Hoa có một viên thuốc nhỏ màu đỏ sậm.
Hứa Quốc Hoa cười nói: “Con còn nói dì Sở Nguyệt không quan tâm gì đến mình, cô ấy vì để cơ thể con mau chóng hồi phục, đã đặc biệt xin cho con viên thuốc này đấy”
“Hả?” Hứa Bích Hoài hơi hơi nhíu mày, cô khó mà tin tưởng Sở Nguyệt lại quan tâm tới cơ thể mình như thế.
“Con không tin à?”
Hứa Quốc Hoa rõ ràng có hơi nôn nóng, nếu như không thể đưa viên thuốc độc này cho Hứa Bích Hoài, sau đó để cô uống, thì nhiệm vụ mà Sở Nguyệt giao cho ông phải thất bại rồi.
“Vậy con hỏi ba, công dụng của viên thuốc này là gì, bà ta lấy được từ đâu?” Hứa Bích Hoài hỏi.
“Nguyệt Nhi thông minh thật chứ, tối qua đã đoán được là Bích Hoài sẽ hỏi như vậy mà” Hứa Quốc Hoa thâm nghĩ trong lòng, tối qua, Sở Nguyệt đã dặn ông kỹ càng, gặp phải câu hỏi như vậy thì nên trả lời thế nào rồi.
“Khụ khụ, viên thuốc này có tác dụng bồi bổ nguyên khí, đề cao sức đề kháng, bài trừ tạp chất trong cơ thể……
Dựa theo lời dặn dò của Sở Nguyệt, Hứa Quốc Hoa lặp lại từng câu từng chữ: “Về phần nó từ đâu đến, là từ một vị…… một vị bác sĩ cực kỳ nổi tiếng, tên là cái gì Từ…..: “Từ Tài?”
“Đúng rồi, chính là Từ Tài!” Hứa Quốc Hoa nói: “Con không biết đâu, dì con tới cầu cạnh Từ Tài, nhưng sau đó đã phải đợi ông ta ba ngày ba đêm đấy”
“Cái này…… Lâm Thanh Diện có biết không? Dù sao, nếu anh ấy tới tìm Từ Tài, thì Từ Tài nhất định sẽ giúp đỡ mà: Hứa Bích Hoài nửa tin nửa ngờ hỏi.
Nếu như nói Sở Nguyệt sẽ làm như vậy, cô chắc chắn không tin, nhưng mà, thấy Hứa Quốc Hoa nói đến chân thật như thế, lại còn nói ra được tên của Từ Tài nữa, Hứa Bích Hoài liền có chút không dám chắc.
“Con cũng biết là quan hệ của dì con với Lâm Thanh Diện vốn dĩ không tốt đẹp gì mà, cô ấy không muốn dựa vào mối quan hệ của Lâm Thanh Diện, thế nên mới tự mình tới tìm Từ Tài đó”
Hứa Quốc Hoa giải thích.
Hứa Bích Hoài gật gật đầu, quả thật, lần trước nháo thành như vậy, Sở Nguyệt với Lâm Thanh Diện đã không đội trời chung rồi, nếu như bà ta có chuyện đi nữa, cũng nhất định không tìm tới Lâm Thanh Diện đâu.
“Bích Hoài, đây cũng coi như một mảnh tâm ý của dì con, ba biết là Lâm Thanh Diện có bản lĩnh, cơ thể con đã có cậu ta chăm lo, có điều, ba vẫn hy vọng con có thể nhận lấy viên thuốc này”
Nói xong, Hứa Quốc Hoa đặt viên thuốc vào lòng bàn tay Hứa Bích Hoài.
Sau đó ông trầm giọng nói: “Dâu sao thì ba với Sở Nguyệt vẫn đang sống ở nhà họ Lâm, ăn của nhà họ, uống của nhà họ, sau chuyện xảy ra lần trước, ba cũng đã nói chuyện với Sở Nguyệt rồi, viên thuốc này, cứ xem như là quà xin lỗi của bà ấy với các con đi, chỉ cần con uống viên thuốc này vào, từ nay về sau bà ấy tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện của con và Lâm Thanh Diện nữa: “Nếu như đúng là như vậy, thì nhờ ba giúp con gửi lời cảm ơn tới bà ấy, chỉ cần bà ấy không cố tình gây sự, thì chúng ta vẫn là người một nhà”
Hứa Bích Hoài lương thiện căn bản không biết, viên thuốc trong tay mình lúc này, lại là thứ cực độc, mà Hứa Quốc Hoa, sớm đã trở thành con rối cho Sở Nguyệt tùy tiện sai khiến rồi.
“Đúng vậy, chúng ta đều là người một nhà mà”
Thấy Hứa Bích Hoài nhận lấy viên thuốc, trên mặt Hứa Quốc Hoa đầy vẻ nhẹ nhõm Hứa Bích Hoài nhận lấy viên thuốc, vừa bước được một bước, Hứa Quốc Hoa đã không biết cố ý hay vô tình nói: “Bích Hoài, ba có câu này muốn hỏi con, con…… với Lâm Thanh Diện, tình cảm có tốt không?”
“Hửm?” Hứa Bích Hoài nhìn nhìn Hứa Quốc Hoa có vẻ hơi ngại ngùng: “Ba hỏi cái này làm gì? Tình cảm của con với Lâm Thanh Diện rất tốt”
“ý của ba là, phương diện kia……có ổn không?”