Lâm Thanh Diện nhìn Lưu Ly, mở miệng hỏi: “Giúp cái gì?”
Lưu Ly thở dài, trên mặt lộ vẻ ưu thương, mở miệng nói: “Mẹ của tôi bị một loại bệnh lạ, vẫn luôn không thể chữa khỏi, khoảng thời gian này bác tôi nói đã tìm một vị thần y, nhất định có thể giúp mẹ tôi chữa khỏi, nhưng mà sau khi tôi biết ông ta vẫn luôn lừa tôi, tôi đã không còn tin tưởng ông ta nữa, cho nên tôi hy vọng anh Lâm Thanh Diện có thể giúp tôi đến xem qua mẹ, cho dù không có cách trị bệnh cho bà ấy, cũng đừng để lọt vào trong tay của bác tôi là được.”
“Bệnh lạ? Bệnh lạ thế nào?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Trên mặt Lưu Ly lộ ra vẻ tự trách, mở miệng nói: “Khi còn bé mẹ vô cùng thương tôi, trong năm năm đầu, bà ấy gần như luôn ở bệnh cạnh tôi.”
“Sau năm năm, bác cho tôi một cái túi hương, vận rủi trên người tôi không thể dứt chỉ có thể áp chế, tôi cũng từ sau khi mang đến nhiều vận rủi cho người khác nên rời xa ba mẹ mình.”
“Nhưng mà mẹ tôi căn bản không bỏ tôi xuống được, thường xuyên lén lút đến đây thăm tôi, có đôi lúc thậm chí trực tiếp ôm tôi.”
“Lúc còn nhỏ tôi cũng không biết làm thế là có hại, cho nên có khi còn xin mẹ tôi ôm tôi, bà không đành lòng nhìn tôi đáng thương như vậy, mỗi lần đều nhịn không được.”
“Thời gian lâu dài, cơ thể của bà ấy bắt đầu xuất hiện tình hình, trên người của bà ấy bắt đầu xuất hiện dấu đen, cả người cũng bắt đầu suy yếu vô lực, không có tinh thần.”
“Tình huống như thế vô cùng rõ ràng, sau khi ba tôi phát hiện, lập tức cấm mẹ tôi tiếp tục gặp mặt tôi, cho đến bây giờ, tôi cũng chỉ có thể nghe thấy tin tức của mẹ mình từ miệng người khác, tôi cũng đã gần hai mươi năm chưa gặp bà ấy.”
“Tất cả mọi người đều nói là tôi hại mẹ mình, là vận rủi trên người tôi, làm mẹ tôi mắc bệnh lạ, mẹ của tôi cũng là may may lắm mới có thể bảo vệ một cái mạng, nếu không theo mấy lần bà ấy tiếp xúc với tôi đấy, cũng đã sớm bị vận rủi quấn thân, chết oan chết uổng rồi.”
“Mấy năm nay tôi vẫn sống trong sự tự trách, vẫn luôn vô cùng hy vọng bệnh trên người mẹ có thể chuyển biến tốt đẹp.”
“Nhưng mà nghe hai người làm kia nói, bệnh của mẹ đã chuyển biến xấu rồi, chỉ sợ không chống được bao lâu, bác nói tìm một vị thần ý đến chữa bệnh cho mẹ, có lẽ cũng chỉ là an ủi tôi.”
“Bây giờ mặc dù tôi đã biết chân tướng, nhưng vẫn không thể gặp mẹ được, cho nên tôi muốn nhờ anh Lâm Thanh Diện có thể giúp tôi đi xem mẹ mình một chút.”
Lâm Thanh Diện nghe Lưu Ly nói xong, gật nhẹ đầu, nói: “Được, tôi sẽ đi xem tình hình của mẹ cô.”
Mặc dù anh đối với y thuật không biết gì, giữa những truyền thừa của Thanh Phong lưu lại, cũng không có trí nhớ gì về y thuật, nhưng dựa theo lời Lưu Ly nói, bệnh của mẹ cô ấy, hẳn là con cổ trùng kia đưa đến, cái này nhìn bên ngoài là bệnh, nhưng kỳ thật vẫn là thuộc về những vu cổ phong thủy huyền học kia.
Chỉ cần là như vậy, Lâm Thanh Diện sẽ có biện pháp giải quyết.
“Lưu Ly ở đây cảm ơn anh Lâm Thanh Diện, đại ân đại đức của anh Lâm Thanh Diện, Lưu Ly nhất định sẽ ghi tạc trong lòng, cho dù anh Lâm Thanh Diện muốn tôi làm gì, tôi cũng không chút do dự.”
Gương mặt Lưu Ly nghiêm túc, sau khi do dự một lúc, cô ta ôm lấy Lâm Thanh Diện.
“Anh Lâm Thanh Diện, nếu không anh muốn em đi, xem như là em cảm ơn anh hôm nay giúp em hóa giải con cổ trùng kia, sau này em tình nguyện đi bên cạnh anh Lâm Thanh Diện làm nô tỳ, bất kỳ chuyện gì cũng nghe theo anh Lâm Thanh Diện.”
Lâm Thanh Diện vội vàng né tránh, nói: “Không cần phải như vậy, tôi đã có vợ rồi, loại chuyện này, sau này vẫn là đừng nên nói nữa.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện vội vàng đi ra bên ngoài ra khỏi phòng.
Lưu Ly kinh ngạc nhìn nhìn cửa ra vào, gương mặt đầy sự xấu hổ, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
“Ai nha, có phải là mình có vẻ sốt ruột quá không, anh Lâm Thanh Diện không phải sẽ cho rằng mình là loại phụ nữ dễ dãi chứ?”
….
Ngày hôm sau.
Sân chính nhà họ lưu, rất nhiều người đã tụ tập lại.
Gia chủ nhà họ Lưu, Lưu Thanh Sơn cùng với ba của Lưu Ly, Lưu Viễn Kiều lúc này đã đứng ở cửa sân.
Gương mặt Lưu Viễn Kiều kích động, bởi vì hôm nay vị thần y Lưu Thanh Sơn tìm đến giúp vợ ông sẽ đến, ông ta đã chờ ngày này lâu rồi, mắt nhìn vợ của mình cũng sắp không xong rồi, ông sao có thể không nóng nảy được.
Lúc này Lưu Văn Hùng sắc mặt tiều tụy đứng bên cạnh Lưu Thanh Sơn, xem dáng vẻ vẫn chưa hồi phục tinh thần từ kinh hãi hôm qua.
Nhớ đến hôm qua mình bị dọa cho tè ra quần, anh ta lại cảm thấy sợ hãi.
Buổi sáng hôm nay anh ta đã tìm được mấy người làm, hỏi bọn họ rốt cuộc đêm qua chạy đi đâu, mấy người làm đều nói sau khi vào căn nhà của Lâm Thanh Diện kia, không biết thế nào, lại không có ý thức, tỉnh lại lần nữa phát hiện bọn họ đều nằm cạnh tường.
Sau khi Lưu Văn Hùng nghe thế, lập tức đoán được, hẳn là chuyện mình muốn dọa Lâm Thanh Diện bị Lâm Thanh Diện phát hiện, người này đã sớm mai phục, còn dọa ngược lại mình một lần.
Nghĩ như vậy, Lưu Văn Hùng hận Lâm Thanh Diện nghiến răng nghiến lợi, nếu như chuyện mình bị dọa tè ra quần này bị truyền đi, sau này anh ta không còn mặt mũi nhìn ai.
Cho nên có cơ hội anh ta nhất định phải tìm Lâm Thanh Diện báo thù.
Ngay lúc anh ta nghĩ phải tìm Lâm Thanh Diện báo thù thế nào, Lâm Thanh Diện cũng đi vào sân.
Anh từ chỗ Lưu Ly biết được hôm nay vị thần y kia sẽ đến, cho nên mới đến xem vị thần y này đến cùng có lai lịch thế nào, thuận tiện cũng giúp mẹ Lưu Ly xem một chút bệnh này là có chuyện gì.
Lưu Văn Hùng sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện đến, trong ánh mắt lập tức lộ ra sự âm tàn, nhắm thẳng vào anh.
“Ở đây là nơi anh có tư cách đến? Anh là bạn của cái đứa sao chổi Lưu Ly kia, nhất định không phải thứ gì tốt, tôi khuyên anh vẫn nhanh chóng cút khỏi nhà họ Lưu, nếu không tôi sẽ cho anh biết cái gì là hối hận!” Lưu Văn Hùng trực tiếp mở miệng.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Nhà họ Lưu đãi khách thế này sao? Bạn của Lưu Ly thì sao? Nhà họ Lưu mấy người đã ghét bỏ Lưu Ly, vì sao không trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài?”
Tất cả mọi người đều nhìn lại Lâm Thanh Diện.
Hôm qua Lưu Thanh Sơn đã nghe đến chuyện của Lâm Thanh Diện, suy tính còn hai ngày nữa đến sinh nhật Lưu Ly, ông ta không ý để nữa.
nếu như lúc này xảy ra sự cố gì, thì xem như là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
Ông ta liếc nhìn Lưu Văn Hùng, lạnh lùng nói: “Văn Hùng, không được vô lễ với bạn của Tiểu Ly!”
Lưu Văn Hùng nghe thấy ba nói, lúc này mới không tiếp tục ồn ào với Lâm Thanh Diện.
“Anh chờ đó cho tôi, chỉ cần anh còn dám ở lại nhà họ Lưu, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!” Lưu Văn Hùng lạnh lùng nói một câu.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Anh vẫn là nên nhanh chóng đi gặp bác sĩ đi, trị tật xấu động một chút lại tè ra quần của mình đi, đừng có ở chỗ này đùa giỡn với tôi nữa.”
Khuôn mặt Lưu Văn Hùng lập tức tái nhợt, càng quyết tâm phải đối phó Lâm Thanh Diện hơn.
Lúc này người ở sân chính nhà họ Lưu cũng bắt đầu náo động.
Có người đứng ở cửa hô lớn một tiếng: “Thần y Phương đến!”