Rể Quý Trời Cho

Chương 1127: Giả quỷ




Tám giờ tối, Lâm Thanh Diện đang ngồi tu luyện giữa phòng.

Lúc này sân nhỏ bên ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng ma sát, anh trực tiếp phóng ra thần niệm dò xét, lập tức nở nụ cười tươi tắn, sau đó đứng lên, đi đến bên cửa sổ, lắc mình một cái, biến mất tại chỗ.

Sân nhỏ bên ngoài lúc này, Lưu Văn Hùng đang dẫn theo mấy người làm nhà họ Lưu, đứng ở góc tường, lén lén lút lút, đang thương lượng gì đó.

Trong tay mấy người làm cầm mặt nạ giả quỷ và tóc dài, có người trên người còn mặt quần áo màu đỏ, nhìn có vẻ là định giả quỷ dọa người.

“Mấy người nghe kỹ đây, lát nữa tôi sẽ cắt điện trong sân này, đến lúc đó trong phòng sẽ đen kịt, mấy người lập tức đi lên dọa anh ta, có nghe hay không?” Lưu Văn Hùng mở miệng nói với mấy thủ hạ của mình.

Trên mặt mấy tên người làm này cũng lộ ra nụ cười xấu xa, người dẫn đầu kia mở miệng nói: “Yên tâm đi cậu chủ, loại chuyện giả quỷ này, chúng tôi đã làm bao nhiêu lần rồi, cam đoan cho dù là không khí hay trình độ dọa người, đều sắp xếp ổn thỏa, tên nhóc bên trong nếu không bị chúng tôi dọa chạy ra khỏi nhà họ Lưu, cậu cứ trừ tiền lương mấy người chúng tôi.”

Lưu Văn Hùng gật nhẹ đầu, nói: “Bây giờ tôi đi cắt điện trong phòng anh ta, mấy người đi vào đi.”

Nói xong, Lưu Văn Hùng trực tiếp kéo xuống chốt điện trên tường, căn phòng Lâm Thanh Diện đang ở lập tức đen kịt, mấy người làm cũng đi vào trong căn phòng của Lâm Thanh Diện.

Gương mặt Lưu Văn Hùng cũng ngập tràn hưng phấn mà chạy đến cửa sân, thò một cái đầu ra, muốn nhìn xem dáng vẻ bị dọa đến chạy của Lâm Thanh Diện.

Thế nhưng khi anh ta thò đầu mình ra, nhìn về phía trong sân, lại phát hiện mấy người làm vừa rồi đi vào không thấy một ai nữa rồi.

Mặc dù chỗ ở của Lâm Thanh Diện đen kịt, nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên trong rõ ràng.

Trên mặt anh ta lập tức lộ ra sự nghi hoặc, trong lòng lại nghĩ mấy người bọn họ cho dù tốc độ có nhanh hơn nữa cũng không trực tiếp vào phòng Lâm Thanh Diện mới đúng.

Chẳng lẽ mấy người bọn họ thật sự có kinh nghiệm dọa người, thậm chí đến người chủ đằng sau là anh ta cũng cảm thấy có chút u ám.

Anh ta đứng ở cửa, muốn nhìn xem lúc này trong phòng Lâm Thanh Diện sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà qua một lúc lâu, bên trong một chút động tĩnh cũng không có.

Hơn nữa lúc này anh ta đột nhiên cảm thấy bên người có một luồng gió lạnh thổi qua, da gà trên người anh ta đều nổi lên.

Anh ta quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện không có gì cả, hơn nữa càng quỷ dị hơn, tất cả mọi thứ đều im lặng một cách thần kỳ, lần này xem như là làm anh ta có chút sợ.

“Mẹ nó, mấy tên kia cũng không biết chạy đi đâu rồi, làm đến mức giống như là gần bên cạnh mình cũng có chuyện ma quái vậy.” Lưu Văn Hùng lẩm bẩm một cái.

Đúng lúc này, đột nhiên có người đập lên bả vai anh ta, Lưu Văn Hùng tưởng mấy người làm, xoay người nhìn lại về đằng sau mình, còn mắng: “Mấy người con mẹ nó chạy đi đâu vậy, không phải bảo mấy người đi hù dọa tên nhóc trong phòng kia sao?”

Thế nhưng lúc anh ta xoay người, cũng không nhìn thấy sau mình có ai.

Vẻ mặt anh ta sững sờ, lập tức mắng: “Mẹ nó, ai dọa ông đây đấy, nhanh chóng cút ra đây cho ông!”

Cũng không có đáp lại.

Lúc này anh ta lại cảm thấy có người đang vỗ lưng mình, anh ta nhanh chóng xoay người, vẫn như cũ không thấy có ai sau lưng mình.

Hơn nữa không biết vì sao, anh ta đột nhiên cảm giác tất cả ánh sáng xung quanh mình đều tối xuống, tất cả âm thanh đều biến mất vô tung vô ảnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Trống ngực Lưu Văn Hùng lập tức nhanh hơn rất nhiều, anh ta cảm thấy mình có thể là thật sự đụng vào cái gì đó không sạch sẽ.

Anh ta nghe thấy tiếng động xung quanh mình, lúc này sau lưng anh ta lại truyền đến một tiếng động rất nhỏ, anh ta nhanh tay lẹ mắt, đưa tay bắt lại trên vai mình, đúng là bắt được một cái tay.

“Móa nó, để cho ông đấy bắt được rồi, nếu như ông đây biết mày là ai, tuyệt đối không tha cho mày!”

Nói xong, Lưu Văn Hùng xoay người nhìn về phía sau lưng mình.

Phía sau anh ta quả thật có một cái tay, nhưng mà quỷ dị là anh ta chỉ có thể nhìn thấy bàn tay đưa ta, nhìn theo cánh tay chỉ là một màu đen vô tận, căn bản không nhìn thấy cái gì cả.

Trong lòng Lưu Văn Hùng nghĩ mình cũng đã bắt được tay người này, hắn ta nhất định không trốn thoát được, cho nên bước về trước hai bước muốn nhìn xem chủ nhân của cái tay này đến cùng là ai.

Ngay lúc anh ta nhích về phái đen tối một bước, một gương mặt nát bét, một bên con mắt biến thành cái lỗ máu, mở miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, trong cổ họng còn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết xuất hiện trước mặt Lưu Văn Hùng.

Bởi vì vừa rồi Lưu Văn Hùng tập trung cao độ, hơn nữa nghĩ là người kia cũng cách anh ta một khoảng nhất định, cho nên ánh mắt vẫn luôn phóng ra xa.

Bây giờ trước mặt đột nhiên xuất hiện một mặt quỷ như vậy, quả thực làm anh ta càng hoàng sợ, cả người anh ta lập tức nhảy về sau, còn hét lên một tiếng.

Bóng dáng của nữ quỷ áo đỏ này xuất hiện trong đêm tối, vẫn là gương mặt quỷ lúc nãy, Lưu Văn Hùng nhìn thấy con nữ quỷ đó đang cười với anh ta.

Anh ta sợ đến mức xoay người bỏ chạy, trong miệng còn kêu lên: “Ma!”

Không đến hai phút, Lưu Văn Hùng đã biến mất khỏi đây.

Nữ quỷ đó đi về trước hai bước, sau đó lấy mặt nạ và đầu tóc xuống, lộ ra, là khuôn mặt của Lâm Thanh Diện.

Lúc này sau lưng Lâm Thanh Diện đang có mấy người té xuống đất ngất đi, chính là mấy người Lưu Văn Hùng sai đi hù dọa anh.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy trên mặt đất có thêm một bãi nước tiểu, trên mặt cũng tươi cười, không ngờ người kia lại sợ đến mức tè ra quần.

Lúc anh vừa hù dọa Lưu Văn Hùng, dùng một chút ảo thuật, làm cho chính bản thân mình nhìn càng giống nữ quỷ hơn một chút, cho nên mới có thể làm Lưu Văn Hùng bị dọa chạy đến mức này.

Sau khi ném đồ trong tay lên người mấy người đang hôn mê kia, Lâm Thanh Diện cũng không về phòng mình mà xoay người đi đến sân nhỏ bên cạnh.

Ngày hôm nay lúc anh dùng thần niệm quan sát lão nhà họ Lưu, phát hiện chỗ ở Lưu Ly khác thường, cho nên muốn xem rốt cuộc trong này có cái gì.

Cũng đúng lúc đang quan sát nhà họ Lưu, Lâm Thanh Diện nghe thấy kế hoạch Lưu Văn Hùng nói muốn hù dọa mình, cho nên anh mới dọa ngược lại Lưu Văn Hùng một lần.

Đi đến cửa phòng Lưu Ly, nghĩ bây giờ thời gian còn sớm, Lưu Ly hẳn là chưa ngủ, cho nên anh ta cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào trong.

Vừa mới bước vào trong phòng, Lâm Thanh Diện lập tức ngửi thấy một hương thơm kỳ lạ, sau đó anh ta cảm thấy nhiệt độ trong phòng hình như có chút cao, giống như là có người đang tắm vậy.

Anh nhìn vào trong phòng, phát hiện lúc này Lưu Ly đang không mảnh vải che thân nằm giữa bồn tắm lớn, ngâm nước nóng, cả người lập tức ngây ngẩn.