Rể Quý Trời Cho

Chương 1126: Đến nhà họ lưu




Nhà tổ nhà họ Lưu.

Lưu Ly đi về phía cửa lớn, đi được vài bước, lại quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện sau lưng cô ta xa xa, ánh mắt hơi do dự.

Bây giờ, Lưu Ly vẫn đeo chiếc túi thơm cũ kia ở bên hông, chỉ là trong đó không còn cổ trùng nữa, cô ta đeo như vậy, chỉ để người khác không nghi ngờ thôi.

Trước khi về, Lâm Thanh Diện đã dặn dò cô ta, chỉ cần cô ta làm theo lời của anh, anh sẽ giúp cô ta điều tra tại sao bác cả của cô ta lại lừa cô ta nhiều năm như vậy, còn để cô ta mang theo con cổ trùng có thể đem lại vận rủi ở bên người.

Còn hai người Vân Sơn và Tú Nương, Lâm Thanh Diện không thể dẫn theo, nên chỉ có thể để họ tìm một chỗ gần nhà tổ của nhà họ Lưu chờ lệnh, lúc Lâm Thanh Diện cần họ, chỉ một ý nghĩ thôi thì có thể ra lệnh cho họ.

Hai người hầu kia cũng nhìn Lâm Thanh Diện ái ngại, họ thật sự không ngờ, cô chủ của mình sau khi nói chuyện với Lâm Thanh Diện ở ngõ nhỏ hôm trước, vậy mà dẫn anh về nhà.

Hơn nữa người kia giống như không hề sợ cô chủ vậy, đi còn gần hơn cả họ, đây thật là lần đầu tiên trong nhiều năm đó.

“Cũng không biết người kia nghĩ sao nữa, đi gần cô chủ như vậy, không lẽ anh ta không sợ gặp vận xui?”

“Ai biết được, nhưng cô coi đi, anh ta đi với cô chủ cả chặng đường rồi, cũng không bị gì, chắc là người có vận may tốt, nếu không e là không dám đi gần cô chủ của chúng ta như vậy.”

Lát sau, Lưu Ly đi vào cửa lớn của nhà tổ nhà họ Lưu.

Có một người đứng canh ở cửa, thấy Lưu Ly về, anh ta lập tức la lên: “Cô chủ đã về!”

Sau khi những người trong nhà tổ nhà họ Lưu nghe vậy, liền vội vàng chạy ra phía sau của tổ trạch, giống như gặp phải yêu ma quỷ quái vậy.

Chỉ thoáng có một cái thôi mà tất cả đều núp đi, căn nhà vốn náo nhiệt bỗng trở nên vắng lặng.

Người vừa rồi la lên là người được nhà họ Lưu chuyên phái tới canh xem lúc nào Lưu Ly về, Lưu Ly vừa về tới, anh ta nhất định phải báo cho những người ở nhà tổ nhà họ Lưu.

Lưu Ly đã quen với chuyện này không nói gì, dù sao chỗ nào có cô ta, người nhà họ Lưu đều sẽ chạy sạch.

Vài người lớn gan một chút thì sẽ núp trong phòng nhìn lén cô ta, bây giờ cũng có mấy người ngó qua cửa sổ nhìn chằm chằm Lưu Ly.

Sau khi mọi người nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi theo sau Lưu Ly, trên mặt họ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Người đàn ông kia là ai a, sao anh ta lại đi theo sau Lưu Ly, anh ta đi gần Lưu Ly như vậy, không lẽ không sợ chết không còn mạng sao?”

“Trời ơi, lần đầu tiên tôi gặp người to gan vậy, đi gần Lưu Ly đến thế, nói không chừng sẽ có đá từ trên trời rơi xuống bất ngờ đập chết anh ta.”

“Đó là bạn của Lưu Ly sao? Có khi nào Lưu Ly không nói cho người kia nghe cô ta là kẻ đem lại vận xui không, cho nên người kia mới dám cách cô ta gần như vậy?”

“Cô nhỏ tiếng đi, lỡ Lưu Ly nghe thấy, chạy tới đụng cô một cái, có khi cô xui tới mấy năm chưa hết.”



Dựa vào thần niệm Lâm Thanh Diện nghe thấy hết mấy lời mà người ở nhà tổ nhà họ Lưu nói, trong lòng càng đồng tình với Lưu Ly hơn.

Tuy năm đó anh cũng là bị người khác xem thường, bị mọi người nói là kẻ vô dụng, nhưng chuyện của Lưu Ly còn nghiêm trọng hơn anh, ít nhất mọi người thấy anh cũng không sợ tới mức bỏ chạy hết.

Tuy Lưu Ly không nghe những người đó đang nói gì, nhưng trong lòng cô ta cũng biết họ đang bàn tán về cô ta, cô ta bất giác cúi đầu, trong lòng cũng không yên, không biết mình đưa Lâm Thanh Diện về cuối cùng là tốt hay xấu.

Lát sau, Lưu Ly đưa Lâm Thanh Diện tới một tòa viện nhỏ, trong viện chỉ có một phòng.

“Mấy ngày nay anh ở đây đi, tôi sẽ sai người đem đồ dùng hằng ngày tới, tôi ở kế bên, vì mọi người rất sợ tôi, nên ở đây rất yên tĩnh, anh không cần lo có người tới làm phiền anh.” Lưu Ly nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện gật đầu, anh thật sự thích yên tĩnh, chỗ này xem như rất thích hợp với anh.

“Tôi đi về trước, nếu tôi ở cùng anh lâu quá, sẽ bị nghi ngờ.” Lưu Ly nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu.

Chờ Lưu Ly đi khỏi, Lâm Thanh Diện liền đi vào phòng, anh trực tiếp ngồi xếp bằng trên giường, sau đó tập trung tinh thần, phóng thích thần niệm, tính nhìn xem nhà tổ nhà họ Lưu có chỗ nào đặc biệt không.

Theo sự tăng lên của thực lực, phạm vi thần niệm của anh đã rất lớn, muốn bao phủ hết nhà tổ nhà họ Lưu vẫn rất dễ dàng.

Sau khi bao phủ hết nhà tổ nhà họ Lưu, Lâm Thanh Diện thật sự đã phát hiện một số điểm đặc biệt của tòa nhà, nhất là viện của Lưu Ly và viện kế bên kia của Lưu Ly.

Trong thần niệm của Lâm Thanh Diện, trên hai tòa viện này vậy mà đều chiếu ra hào quang ẩn ẩn, nhìn có vẻ rất thần kỳ.



Trong phòng con trai Lưu Văn Hùng của gia chủ Lưu Thanh Sơn của nhà họ Lưu.

Lúc này, Lưu Văn Hùng đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại, bỗng có người chạy vào phòng anh ta, nói: “Cậu chủ, cô chủ Lưu Ly đã về, cô ta còn dẫn một người đàn ông về cùng, có người nhìn thấy cô Lưu Ly sắp xếp cho anh ta ở trong viện kế bên chỗ ở của cô ấy.”

Sau khi Lưu Văn Hùng nghe vậy, lập tức ngồi bật dậy, kinh ngạc hỏi: “Cậu nói gì? Con bé xui xẻo Lưu Ly kia dắt một người đàn ông về? Vậy mà có người dám về cùng với Lưu Ly? Không muốn sống nữa sao?”

“Cậu chủ, chính mắt tôi thấy, người kia còn đi rất gần với cô Lưu Ly, giống như là không hề sợ cô Lưu Ly vậy.” Người kia trả lời.

Lưu Văn Hùng lập tức hừ một tiếng, nói: “Có lẽ người đó cũng là kẻ xui xẻo giống như Lưu Ly, lấy độc trị độc, sẽ không sợ.”

“Thật không ngờ, người như Lưu Ly vậy mà cũng tìm được bạn bè, đúng là ông trời mọc từ hướng tây mà.”

Bởi vì sự xui xẻo của Lưu Ly, từ nhỏ Lưu Văn Hùng đã rất ghét Lưu Ly, luôn cảm thấy Lưu Ly là kẻ đem đến xui xẻo, chỉ biết làm hại người khác gặp vận xấu.

Anh đã muốn đuổi Lưu Ly ra khỏi nhà mình từ lâu, nhưng vì Lưu Thanh Sơn đã ra lệnh, cho nên anh ta không có cách đuổi Lưu Ly đi, chỉ có thể thỉnh thoảng làm khó dễ Lưu Ly chút.

Tất nhiên, anh ta cũng không dám tới gần Lưu Ly, làm khó dễ cũng chỉ là vài trò trọc phá, đứng xa xa nhìn thôi.

Bây giờ nghe Lưu Ly dắt bạn về, Lưu Văn Hùng sao có thể ưa bạn của Lưu Ly chứ.

Hơn nữa, anh ta nghĩ trong lòng, Lưu Ly đem lại vận xui cho người khác, bạn của cô ta không biết chừng cũng vậy.

Tuy anh ta không có cách xử lý Lưu Ly, nhưng chọc phá cô ta và bạn của cô ta thì không sao cả.

Nghĩ vậy, Lưu Văn Hùng cười xấu xa, vẫy vẫy tay với người bên cạnh, nói: “Lát đi mua ít đồ về cho tôi, tối nay, xem như cũng có trò chơi rồi.”