Rể Quý Trời Cho

Chương 1118: Thành phố bạch sơn




Trong một khách sạn ở thành phố Bạch Sơn, tỉnh Vân Bắc.

Lâm Thanh Diện lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, Tụ Linh Ngọc để trước mặt, linh khí trong đó bốc lên liên tục, tất cả đều hút vào cơ thể Lâm Thanh Diện..

Lúc này, Vân Sơn và Tú Nương đang tò mò nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ.

Bọn họ ở dưới lòng đất đã năm nghìn năm, dĩ nhiên không biết thế giới hiện tại trở nên như thế nào, cho nên sau khi nhìn thấy những tòa nhà cao tầng kia, cùng xe bốn bánh bên ngoài, cả hai đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Họ không thể ngờ rằng thế giới cạn kiệt linh khí lại phát triển như vậy, giờ cả thế giới đang hết sức sùng bái một thứ gọi là khoa học và công nghệ, và mọi thứ trên thế giới này, đều được phát triển bởi khoa học và công nghệ.

Mặc dù trong mắt họ, những thứ này kém xa so với các loại pháp thuật ở trong thời kì linh khí ngập tràn, nhưng chúng cũng đủ để khơi dậy hứng thú của họ.

Lâm Thanh Diện lúc này đang tu luyện Tu La Thần Thể, anh căn cứ theo pháp Tu La Thần Thể, huy động sức mạnh trong cơ thể, để những sức mạnh này tôi luyện cơ thịt trong người anh.

Đồng thời anh cũng hấp thụ linh khí từ Tụ Linh Ngọc, để bổ sung sức mạnh cho cơ thể và hình thành thế cân bằng.

Phải nói dựa vào linh khí để tu luyện, quả thực nhanh hơn rất nhiều so với đánh thức tiềm năng trong cơ thể, sau khi Lâm Thanh Diện cảm nhận được sự kỳ diệu của linh khí, trong lòng anh rốt cuộc hiểu được tại sao dựa vào linh khí, lại khiến cho người tu luyện gia tăng thực lực bản thân mạnh mẽ như vậy.

Chút sức mạnh được tu luyện thông qua đánh thức tiềm năng bản thân, thực sự quá nhỏ bé, khi ở trước mặt của linh khí vĩ đại.

Vào lúc này trên cánh tay của Lâm Thanh Diện có một hoa văn hình ngôi sao ẩn ẩn hiện hiện, phía trên hoa văn này tỏa ra một chút ánh sáng yếu ớt, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra một góc ngôi sao đã được thắp sáng.

Đây chính là dấu hiệu Lâm Thanh Diện đã nhập môn Tu La Thần Thể, sau khi năm góc của ngôi sao này đều được thắp sáng, chính là lúc Lâm Thanh Diện luyện xong tầng đầu tiên của Tu La Thần Thể.

Khi đó, anh sẽ có được Tu La Thể một sao, nếu không cần giải phóng bất kỳ sức mạnh nào, Lâm Thanh Diện dự đoán Tu La Thể một sao có thể chống lại sức mạnh của một khẩu súng bắn tỉa.

Cho dù bây giờ Lâm Thanh Diện đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần, anh cũng chỉ có thể chắn chắn bản thân có thể chống lại sức mạnh của súng lục hoặc súng tiểu liên, súng bắn tỉa thì anh không chắc.

Nhưng có được Tu La Thể một sao, dù không làm gì, anh cũng có đủ tự tin bắt được viên đạn từ súng bắn tỉa.

Đủ để thấy sự lợi hại của Tu La Thần Thể.

Thậm chí Lâm Thanh Diện còn cảm thấy nếu bản thân luyện đến tầng cao của Tu La Thần Thể, cho dù đứng yên cho người khác đánh, người đó cũng không thể làm anh ta nhúc nhích.

Và lý do tại sao anh xuất hiện ở tỉnh Vân Bắc, dĩ nhiên là tìm bí cảnh.

Sau khi giải quyết xong hai người Tiêu Phong và Tiêu Vân ở Quan Lĩnh, anh đã nghỉ ngơi vài ngày ở Quan Lĩnh, sau đó từ giã Lâm Trung Thiên, và bước vào hành trình tìm kiếm bí cảnh.

Mặc dù quá trình phát độc của Thiên Độc Đan khá dài, nhưng Hứa Bích Hoài hôn mê thêm một ngày, thì lòng Lâm Thanh Diện đau thêm một ngày, vì vậy anh phải tìm ra thuốc giải càng sớm càng tốt.

Vì vậy, sau khi giải thích ngắn gọn một số chuyện với Lâm Trung Thiên, anh ta đã đến tỉnh Vân Bắc.

Sau khi bản đồ về bí cảnh được Thanh Phong sửa lại, không chỉ vị trí phía trên trở nên chính xác hơn, mà Thanh Phong còn đánh dấu mức độ nguy hiểm của những bí cảnh này.

Lâm Thanh Diện đã xem xét tất cả những bí cảnh đó, và thấy rằng với thực lực của mình hiện tại, một nơi cũng không tiếp cận được.

bí cảnh đơn giản nhất, cũng cần có khả năng Thông Huyền Cảnh thấp nhất, mới có tỉ lệ sống sót 3%.

Thông Huyền Cảnh, là Thần Cảnh.

Lâm Thanh Diện lúc này chỉ đạt tới Hóa Cảnh Đỉnh Phong, còn cách Thần Cảnh một bước, cho nên tự nhiên không thể đi tới bất kì bí cảnh nào.

Tuy nhiên, sau khi nhận được những gì Thanh Phong truyền lại, Lâm Thanh Diện ước tính rằng nếu anh rút tấm bài cuối cùng ra, thì việc giết chết Thần Cảnh, không phải là chuyện quá khó.

Và với sự trợ giúp của Tụ Linh Ngọc, anh cảm thấy khoảng cách bản thân có thể đột phá Thần Cảnh đã không còn xa.

Vì vậy, anh khởi hành đến bí cảnh đơn giản nhất trong mắt Thanh Phong, chính là nơi mà anh đang ở bây giờ.

Anh dự định sẽ tìm hiểu nơi này trước, nếu có cơ hội, đương nhiên phải nhanh chóng nắm bắt.

Cho nên việc cấp bách nhất bây giờ chính là nâng cao thực lực của bản thân, dù sao thì bí cảnh ở tỉnh Vân Bắc này là đơn giản nhất trên bản đồ, nhưng cho dù như vậy, dù Thần Cảnh vào đây, tỉ lệ sống sót cũng chỉ có 30%.

Anh nhất định phải gia tăng quân bài trong tay trước khi tiến vào, chỉ có cách này, anh mới có thể sống sót bước ra từ bí cảnh.

Thành phố Bạch Sơn là một thành phố ở góc của tỉnh Vân Bắc, ở đây tập trung rất nhiều dân tộc thiểu số, tuy vẫn giữ được một số truyền thống cổ xưa, nhưng với sự phát triển của đất nước, chỗ này cũng đã phát triển thành một thành phố hiện đại, những thứ cần có không thiếu thứ nào.

Theo vị trí được đánh dấu trên bản đồ, bí cảnh, tồn tại trong khu đô thị của thành phố Bạch Sơn.

Còn vị trí cụ thể của bí cảnh này và Lâm Thanh Diện vào đó như thế nào, hiện tại còn là ẩn số, chuyện này anh phải tìm manh mối từ từ.

Rất lâu sau, Lâm Thanh Diện tu luyện xong, ngôi sao năm cánh trên cánh tay cũng từ từ biến mất, anh mở mắt, và bước xuống giường.

Anh nhìn thấy Vân Sơn và Tú Nương đang ở cạnh cửa sổ nhìn đăm chiêu ra ngoài đường, anh nở nụ cười và nói, “Đi thôi, tôi dẫn hai người đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo, hai người mặc vậy hoài, không khéo bị người ta hiểu lầm đang đóng phim.”

Sau khi nghe những lời của Lâm Thanh Diện, Tú Nương lộ vẻ phấn khích ngay.

Cô ta cứ tưởng quần áo trên người mình rất đẹp, cho nên không muốn đổi, nhưng sau khi đi theo Lâm Thanh Diện ra ngoài, nhìn thấy những bộ đồ mà các cô gái xinh đẹp kia mặc trên người, cô ta liền chột dạ, luôn chờ đợi Lâm Thanh Diện dẫn cô ta đi mua quần áo.

Còn Vân Sơn thì không thích thú mấy, chỉ cần có thứ gì đó để mặc, đối với ông ta là đủ.

“Chủ nhân, tôi muốn mua rất nhiều quần áo đẹp, nhưng tôi không có tiền mà người hay nói, làm sao bây giờ?” Tú Nương hỏi.

Lâm Thanh Diện cười nói: “Cô không có nhưng ta có, trên người ta không có thứ gì nhiều ngoài tiền, cô muốn mua bao nhiêu tùy ý.”

Tú Nương hét lên đầy phấn khích, sau đó chạy đến chỗ Lâm Thanh Diện, ôm lấy anh và hôn lên mặt anh.

“Chủ nhân, người tốt nhất trên đời, tối nay Tú Nương hầu hạ tốt cho chủ nhân cho ngủ tốt.”

Lâm Thanh Diện liền ngại ngùng nói: “Sau này cho dù xúc động như thế nào, cũng không được phép chạy đến hôn ta, hơn nữa buổi tối ta ngủ không cần người hầu hạ, nghe chưa?”

Tú Nương như phải gánh chịu nỗi ấm ức lớn, liền nói the thé với Lâm Thanh Diện: “Chủ nhân, Tú Nương biết lỗi rồi, sau này Tú Nương không dám như vậy nữa.”

Lâm Thanh Diện nhìn cô ta một cách bất lực, thầm nghĩ nếu có cơ hội thì sẽ điều Tú Nương đi nơi khác, nếu không thời gian quá lâu, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.