Rể Quý Trời Cho

Chương 1109: Vân sơn và tú nương




Lâm Thanh Diện nghe Thanh Phong nói xong mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, anh thực sự không ngờ khối ngọc thạch này lại có sức mạnh lớn như thế, nếu như mình đánh mất nó lại có thể khiến cho cả thế giới đều bị hủy diệt.

Đương nhiên trong lòng anh cũng rất rõ ràng, Thanh Phong nói là có thể hủy diệt thế giới cũng không phải là do sức mạnh ẩn chứa trong viên ngọc thạch này có thể khiến cho thế giới bị hủy diệt, mà là bí mật ẩn giấu trong viên ngọc thạch này đủ để hủy diệt toàn bộ thế giới.

Nếu chỉ là sức mạnh bên trong viên ngọc thạch này có thể hủy diệt thiên hạ thì cho dù Lâm Thanh Diện cầm viên ngọc thạch này trong tay cũng có thể làm nổ tung viên ngọc thạch này vào một ngày nào đó, và trực tiếp hủy diệt toàn bộ thế giới này.

Thấy Thanh Phong không chịu nói ra lai lịch của viên ngọc thạch này, Lâm Thanh Diện cũng không tiếp tục hỏi nhiều, anh nhanh chóng suy nghĩ một chút xem mình còn có cái gì cần thỉnh giáo anh ta nữa không vì dù sao cơ hội như thế này đã ít lại càng thêm ít, nhất định phải cố gắng nắm lấy.

Lúc này anh nhớ tới khối ngọc bội bằng ngọc bích có thể chống lại tà ma, thế là lại lấy khối ngọc bội ra, mở miệng hỏi: “Tiền bối, không biết khối ngọc bội này có lai lịch gì? Tôi chính là dựa vào khối ngọc bội này mới có thể chống lại được sát khí ở trong thông đạo, cho nên tôi cảm thấy khối ngọc bội này không đơn giản.”

Thanh Phong nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội kia, cười nói: “Khối ngọc bội này là năm đó tôi đã đeo theo bên mình, tên là Tụ Linh Ngọc, là một khối Linh Ngọc thượng thừa, bên trong khối ngọc này có một không gian rất lớn, năm đó tôi đã trực tiếp rót vào trong đó một lượng linh khí lớn, cậu nói bây giờ linh khí ở bên ngoài đã rất ít không thể tu luyện được, có khối ngọc này thì cậu cũng cần không cần lo lắng tình trạng này nữa.”

“Linh khí ẩn chứa trong viên Tụ Linh Ngọc này có lẽ là đủ cho cậu tu luyện đến cảnh giới như của tôi, hơn nữa không gian bên trong Tụ Linh Ngọc cũng có thể dùng để chứa đựng những vật khác, có thể sử dụng như một pháp khí không gian.”

Lâm Thanh Diện nghe Thanh Phong nói xong liền cảm thấy viên Tụ Linh Ngọc này vô cùng thần kỳ, không ngờ trong này lại ẩn chứa một lượng linh khí khổng lồ như thế, còn đủ để cho Lâm Thanh Diện anh tu luyện được tới cảnh giới như Thanh Phong.

Hơn nữa Thanh Phong còn nói Tụ Linh Ngọc còn có tác dụng chứa đựng, chuyện này khiến anh có chút bối rối, khối ngọc này cũng chỉ lớn bằng bàn tay thì chứa đựng đồ vật bằng cách nào?

“Tiền bối, Tụ Linh Ngọc này làm thế nào mới có thể chứa đựng được đồ vật, nó nhỏ như vậy có lẽ cũng không chứa được bao nhiêu thứ?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Thanh Phong bật cười một tiếng, nói: “Trái Đất không có linh khí làm nền tảng, rất nhiều truyền thừa tu luyện, luyện khí luyện đan truyền thừa đều đã mất đi, cũng thật là có chút đáng tiếc.”

“Mặc dù theo sự miêu tả của cậu thì Trái Đất hiện tại đã phát triển khoa học kỹ thuật đến vậy, nhưng so với thủ đoạn thông thiên chân chính thì vẫn còn kém rất nhiều.”

“Cậu chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể biết được Tụ Linh Ngọc này sử dụng như thế nào.”

“Nhỏ máu nhận chủ?” Lâm Thanh Diện nghi ngờ hỏi một câu.

Lúc này Thanh Phong điều khiển kiếm Trảm Tiên rạch ra một vệt trên ngón tay của Lâm Thanh Diện, một giọt máu tươi nổi bồng bềnh giữa không trung sau đó trực tiếp nhỏ lên trên Tụ Linh Ngọc.

Giọt máu tươi kia chui vào trong Tụ Linh Ngọc rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện liền cảm thấy giữa mình và Tụ Linh Ngọc sinh ra một mối liên hệ đặc biệt, đồng thời anh cũng biết hết tất cả những thông tin liên quan tới Tụ Linh Ngọc này.

Anh vô cùng ngạc nhiên cảm nhận sự thần kỳ của Tụ Linh Ngọc, sau đó hướng Tụ Linh Ngọc vào cái ba lô của mình, trong chớp mắt, cái ba lô kia liền biến mất không thấy nữa.

Mà Lâm Thanh Diện lại có thể nhìn thấy chiếc ba lô kia của mình đang ở trong không gian của viên Tụ Linh Ngọc.

Quả nhiên phương pháp này khoa học kỹ thuật hiện đại không thể so sánh được.

Sau này có Tụ Linh Ngọc rồi, anh cũng không cần cả ngày cõng một cái ba lô chạy khắp nơi nữa, như vậy thuận tiện hơn rất nhiều.

Hơn nữa bây giờ Lâm Thanh Diện còn có thể phóng xuất ra linh khí ở bên trong Tụ Linh Ngọc để mình tu luyện, có thể nói là vô cùng có tác dụng.

Lâm Thanh Diện vội vàng chắp tay với Thanh Phong, nói: “Cảm ơn tiền bối.”

Thanh Phong cười cười, nói: “Đây cũng chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ mà thôi, không cần cảm ơn tôi, năm đó khi tôi còn tại thế thì mấy thứ đồ này cũng chỉ là đồ vật nhỏ tiện tay tặng cho người khác mà thôi.”

Lâm Thanh Diện âm thầm tặc lưỡi, đại lão chính là đại lão, một viên ngọc bội thần kỳ như thế cũng chỉ dùng để tiện tay tặng cho người khác.

“Đúng rồi, nhìn thấy Tụ Linh Ngọc này tôi lại nhớ tới một sự kiện.” Thanh Phong mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện nhìn về phía anh ta, không biết anh ta nhớ tới chuyện gì.

Thanh Phong nhẹ nhàng vỗ tay một cái lập tức có hai bóng người thình lình xuất hiện ở trước mặt anh, chính là người đàn ông và người phụ nữ trung niên mà Lâm Thanh Diện đã gặp ở trong thông đạo lúc trước.

Sau khi hai người kia xuất hiện liền trực tiếp quỳ lạy Thanh Phong, cùng kêu lên một câu: “Chủ nhân!”

Thanh Phong khẽ gật đầu sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Cậu cũng đã gặp qua hai người bọn họ rồi, hai người bọn họ là hai con rối mà năm đó tôi đã tìm bảo vật ở khắp thiên hạ rồi luyện chế ra, tuy là con rối nhưng bởi vì phẩm cấp rất cao nên bọn họ đã tự sinh ra linh trí của mình, cho nên bọn họ cũng không khác lắm so với người bình thường.”

“Chiến lực của hai con rối này không tầm thường, năm đó khi tôi đối chiến quần tiên, hai người bọn họ cũng giúp tôi rất nhiều, bây giờ cậu sắp tiếp nhận truyền thừa của tôi thì cứ để hai người bọn họ tiếp tục phụ tá cậu đi.”

Nói xong, anh ta quay đầu lại nhìn về phía hai con rối kia, mở miệng nói: “Vân Sơn, Tú Nương, lấy hạch tâm của hai người ra để Lâm Thanh Diện nhận chủ đi.”

Vân Sơn và Tú Nương ngay lập tức gật đầu, không dám vi phạm mệnh lệnh của Thanh Phong, ngay sau đó, hai người bọn họ liền đem thứ quan trọng nhất của mình là hạch tâm lấy ra để trước mặt Lâm Thanh Diện.

Tuy bọn họ có linh trí và cũng không khác gì người bình thường nhưng chung quy lại thì vẫn có đặc tính của con rối, cho nên một khi nhận chủ rồi thì sẽ vĩnh viễn không phản bội, chỉ điểm này thôi đã đáng tin hơn rất nhiều so với tuyệt đại đa số con người rồi.

Chỉ cần chủ nhân ra mệnh lệnh, bọn họ đều sẽ chấp nhận vô điều kiện, cho dù có phải chết thì bọn họ cũng sẽ không có chút do dự nào.

Lâm Thanh Diện vô cùng kinh ngạc nhìn hạch tâm của hai người bọn họ đang bày ra trước mặt mình, lúc trước trong khảo nghiệm, thậm chí đã có lúc anh nghi ngờ hai người này hoàn toàn không phải là con rối mà là người thật.

Nhưng không ngờ bây giờ người ta lại đem hạch tâm biểu thị cho sức mạnh của mình lấy ra cho anh.

Lúc này trong đầu Lâm Thanh Diện cũng xuất hiện một nỗi nghi ngờ, nếu con rối đã có linh trí thì mình nên đối đãi với bọn họ như là con người hay vẫn vẫn đối đãi giống con rối như cũ?

“Tiền bối, chuyện này... Tôi đã tiếp nhận Tụ Linh Ngọc rồi còn hai vị này tôi vẫn nghĩ là không cần nhận chủ đâu?” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Thanh Phong cười cười, nói: “Sao vậy, chẳng lẽ cậu muốn để hai người bọn họ vĩnh viễn chờ đợi ở dưới lòng đất này à? Con rối không có chủ nhân thì cũng không khác gì là phế phẩm cả?”

Lâm Thanh Diện bị Thanh Phong nói như vậy không thể phản bác được, chỉ có thể gật đầu, nói: “Vậy tôi xin cảm ơn ý tốt của tiền bối.”

Sau đó anh làm theo cách Tụ Linh Ngọc nhận chủ, lấy ra hai giọt máu tươi nhỏ lên hạch tâm của Vân Sơn và Tú Nương.

Trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện liền cảm thấy giữa mình và bọn họ sinh ra một tia kết nối kỳ diệu, anh cảm thấy trong đầu mình có một ý niệm có thể điều khiển sự sống chết của hai con rối này.

Hơn nữa nếu như hai con rối này có bất kỳ ý niệm xâm phạm mình thì anh cũng có thể cảm nhận được ngay lập tức, đồng thời thông qua kết nối này tiến hành trừng phạt bọn họ.

Sau khi hoàn thành việc nhận chủ, Vân Sơn và Tú Nương cùng quay người quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Diện, cùng cung kính gọi một tiếng: “Chủ nhân!”