Sau khi bước vào trong con đường ấy, anh bèn cảm thấy hoa mắt, rồi sau đó mới thấy mình đang ở trong Kinh Đô, trước mắt mình chính là nhà tổ của nhà họ Lâm.
Anh đi về phía nhà tổ của nhà họ Lâm, nhìn thấy Lạc Hân và Lạc Tâm đang thì thầm to nhỏ gì đó với nhau, lúc nhìn thấy mình, bọn họ lập tức ngừng lại, nở nụ cười tươi roi rói rồi đi về phía mình.
Cũng vào lúc này, Lâm Thanh Diện mới nhận ra không ngờ mình đã quay về bộ dạng mười mấy tuổi, tất cả mọi thứ xung quanh đều là cảnh tượng lúc mình mới mười mấy tuổi đầu.
Gương mặt anh toát ra vẻ bất ngờ, không biết rốt cuộc là vì sao, anh cứ ngỡ rằng tất cả mọi thứ trước mắt mình chỉ là ảo giác, thế nhưng ảo giác này khiến cho người khác thật sự không dám tin tưởng.
Anh nhớ ba mình đã mất tích vào năm ấy, cũng từ năm ấy, Lạc Hân và Lạc Tâm coi mình như cái đinh trong mắt, bắt đầu lên kế hoạch đuổi mình ra khỏi nhà họ Lâm.
Lâm Thanh Diện nhanh chóng hòa mình vào cảnh tượng năm ấy, bây giờ anh biết mẹ mình muốn làm gì, bởi thế điều anh muốn làm nhất chính là ngăn chặn trước khi mọi chuyện xảy ra.
Thế là Lâm Thanh Diện bắt đầu đối phó với kế hoạch của Lạc Tâm và Lạc Hân, triệt để trừ khử hai người bọn họ, đồng thời nắm quyền điều hành nhà họ Lâm, không để cho mình lưu lạc đến Hồng thành, trở thành một thằng vô dụng.
Mặc dù đây là chuyện hồi ấy Lâm Thanh Diện muốn làm, nhưng sau khi hoàn thành, anh lại cảm thấy thiêu thiếu gì đó, cuối cùng cả đời này mình cũng chỉ có thể sống trong cô độc và trống rỗng.
Sau khi chết đi, anh phát hiện ra mình đã trở về con đường luân hồi, đồng thời không hề ngừng lại mà bắt đầu cuộc đời mới.
Lần này anh lại trở về cái năm gặp được Hứa Bích Hoài, vào lần đầu tiên Hứa Bích Hoài quan tâm đến anh, anh bèn tỏ tình với cô ấy.
Đương nhiên Hứa Bích Hoài không hề đồng ý, Lâm Thanh Diện bắt đầu nghĩ đủ mọi cách theo đuổi Hứa Bích Hoài, giữa chừng anh còn bắt đầu phát triển sự nghiệp của mình, cuối cùng, anh đã cưới được Hứa Bích Hoài, đồng thời sự nghiệp phát triển rực rỡ, nhà họ Hứa cũng không xem anh là đồ vô dụng, anh và Hứa Bích Hoài sống cả đời hạnh phúc với nhau.
Nhưng lần này anh vẫn không cảm thấy hài lòng, thường cảm thấy đây không phải là cuộc sống mà anh mong muốn.
Bây giờ anh đã biết rồi, chỉ cần mình chết thì có thể bắt đầu cuộc đời mới, thế là sau khi kết hôn với Hứa Bích Hoài không bao lâu, anh bèn tự sát.
Cuộc đời mới bắt đầu, lần này Lâm Thanh Diện quay trở lại lúc anh vừa mới vào nhà họ Hứa làm rể, anh may mắn được Lục Diên Thọ nhận làm học trò, chỉ có điều vào lúc này anh đã biết Lục Diên Thọ chính là Tần Trường Sinh, anh đã bắt đầu nảy sinh cảm giác kháng cự với Lục Diên Thọ.
Lúc ấy anh vẫn còn ký ức về võ học, bởi thế anh rời khỏi Lục Diên Thọ, dựa vào ký ức của mình, nâng cấp thực lực lên đến cảnh giới Hóa Cảnh, rồi sau đó tìm cách giết Lục Diên Thọ, kết quả anh lại sống một đời giả dối.
Rõ ràng bao nhiêu đây không thể nào nào khiến cho Lâm Thanh Diện hài lòng được, thế là anh lựa chọn bắt đầu cuộc đời mới.
Anh định không ngừng thử nghiệm, cho đến khi tìm được cuộc đời trong mong muốn của mình mới thôi.
Lâm Thanh Diện lại bắt đầu luân hồi một lần nữa, mỗi lần anh đều bắt đầu ở những thời điểm khác nhau trong đời, dựa vào ký ức của mình, bắt đầu viết lại những chuyện làm mình không vừa ý.
Nhưng dù đã sống hàng trăm cuộc đời, anh cũng không tài nào xây dựng cuộc sống khiến cho mình hài lòng.
Cuối cùng sau khi anh bắt đầu cuộc đời mới, về trước lúc anh lên đảo tìm kiếm thầy của mình.
Lần này anh không trực tiếp đi tìm kiếm ba của mình mà trở về Kinh Đô, tìm thấy hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân, giết chết hai người bọn họ, rồi sau đó sắp xếp cho Hứa Bích Hoài và Nặc đến tổng bộ của Chúng Thần điện.
Rồi sau đó anh mới lên đảo, lúc Tần Trường Sinh định đoạt xá mình, anh dựa vào kiếm Trảm Tiên giết chết hắn ta.
Lần này Lâm Thanh Diện cảm thấy cuộc đời mình không còn bất kỳ nuối tiếc nào nữa, anh đã giải quyết chuyện khiến cho mình hối hận nhất trong đời, Hứa Bích Hoài sẽ không bị hạ Thiên Độc Đan, Tần Trường Sinh cũng chết, tất cả đều trở lại bình thường.
Hơn nữa trong cuộc đời mới của Lâm Thanh Diện, người trong Thương Nguyên Giới thất bại trong việc chế tạo con đường không gian, bọn họ không thể nào đến trái đất, mối uy hiếp lớn nhất của người địa cầu cũng đã được giải quyết.
Lần này Lâm Thanh Diện cảm thấy cuộc đời mình thật hoàn hảo.
Mặc dù trước kia đã luân hồi hàng trăm lần, anh đã thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng rốt cuộc những thay đổi ấy cũng chỉ trong quá khứ mà thôi, trong đầu anh có một ký ức vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Bởi thế muốn để cuộc đời mình trở nên hoàn hảo hơn, thế thì chỉ đành thay đổi tương lai mà thôi.
Lâm Thanh Diện triệt để đắm chìm vào trong cuộc đời hoàn hảo ấy.
Hứa Bích Hoài không trúng độc, người trong Thương Nguyên Giới không xâm phạm lãnh thổ, anh không cần phải lo lắng gì nữa, chỉ cần hưởng thụ một đời an lành với vợ con của mình.
Bởi thế, anh dần dần quên mất thực ra mình đang luân hồi, anh cho rằng đây mới chính là cuộc sống thật sự, bởi vậy, anh không cần phải tỉnh lại, anh chỉ cần sống theo quỹ đạo bình thường ấy là đã đủ rồi.
Tất cả đều đang diễn ra trong đầu, anh luân hồi hàng trăm lần, thế nhưng cũng chỉ mới nửa tiếng đồng hồ trong thế giới thật mà thôi.
Bây giờ Lâm Thanh Diện đang nằm trên mặt đất, gương mặt rất yên bình, trông giống như anh mơ thấy một giấc mộng tuyệt vời.
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ đứng bên ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều lắc đầu thở dài một cách bất đắc dĩ.
“Xem ra cậu ta không tài nào vượt qua ải này được, bây giờ chắc hẳn cậu ta đang sống cuộc đời mà mình mong muốn, vĩnh viễn cũng chẳng tỉnh lại nữa.” Người đàn ông trung niên lên tiếng.
Tất cả những người nằm xuống trên con đường luân hồi, chưa từng có ai tỉnh lại.
Đây là kết luận mà ông ta đã rút ra qua nhiều năm nay.
Nằm xuống đại diện cho triệt để trầm luân, không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Người phụ nữ ấy cũng quay sang nhìn con đường luân hồi, cô ta nói: “Có lẽ chủ nhân sắp xếp con đường luân hồi ở ải thứ ba, chắc vì không muốn để những người đến đây thành công vượt qua, có ghê gớm đến đâu đi chăng nữa thì làm sao tỉnh táo nổi trước cuộc đời trong con đường luân hồi.”
“Cuộc đời đã hoàn hảo như thế, tỉnh giấc để làm gì, giả dối cũng có sao đâu.”
“Bây giờ tôi đã hiểu ý nghĩa trong câu nói của chủ nhân vào rất nhiều năm trước rồi.”
Hai người lắc lắc đầu, định xoay lưng rời khỏi nơi này.
Người đến tiếp nhận thử thách lần này đã thất bại rồi.
Nhưng vào giây phút bọn họ toan bỏ đi, một giọng nói chứa chan vẻ phẫn nộ vang lên.
“Thử thách rác rưởi gì thế này, vốn chẳng thể nào phá nổi cục diện này, không biết cái tên đần độn Tu La ấy nghĩ gì trong đầu nữa.”
Vừa mới dứt lời, một ánh sáng đỏ đã bao trùm Lâm Thanh Diện đang nằm trên mặt đất, rồi sau đó, cơ thể anh lửng lờ trên không trung, bay vút về phía cuối con đường.