Không biết bao lâu sau, Lâm Thanh Diện bừng tỉnh từ giấc mơ, nhìn thấy mình đã nằm trong cuối đại sảnh Ý Chí, xung quanh tối om om, anh cầm đèn pin ở bên cạnh lên, sau khi bật đèn mới nhìn thấy đúng là mình đã vượt qua đại sảnh Ý Chí, anh bèn thở phào một hơi.
“Không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu rồi.” Lâm Thanh Diện vừa nghĩ vừa nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, bên trên có hiển thị ngày tháng đơn giản, sau khi nhìn thử thì anh mới biết mình đã ngủ ở đây được hai ngày rồi.
Anh vội vàng bò dậy từ dưới mặt đất, bởi vì đã lâu rồi chẳng ăn uống gì, bởi thế anh vội vàng lấy miếng bánh quy và nước trong túi ra, bổ sung năng lượng.
Nhớ lại trọng lực đáng sợ của đại sảnh Ý Chí, Lâm Thanh Diện rùng mình sợ hãi, nhất là khoảng cách gần cuối, mỗi một bước đi đều khiến cho anh muốn nộp mạng mình cho Diêm Vương.
Cảm giác ấy đau đớn quá mức, khiến cho anh không còn thiết sống.
Nếu không có niềm tin giữ cho mình vững vàng, anh đi được hai phần ba đoạn đường là đã muốn bỏ cuộc.
Dù gì bây giờ có đánh chết thì cũng không muốn trải nghiệm cảm giác đáng sợ ấy một lần nào nữa. Nếu như còn thêm một lần, chắc chắn anh sẽ bị trọng lực đáng sợ ấy nghiền nát.
Bởi thế bây giờ anh đã không còn sự lựa chọn nào nữa cả, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi ăn uống no đủ, Lâm Thanh Diện đứng lên từ dưới mặt đất, cầm đèn soi rọi về con đường ở phía khác, phát hiện con rối ấy đã biến mất rồi, không biết đã đi đâu nữa.
Anh quay người, nhìn con đường tối om trước mắt, nơi này cũng giông giống với con đường mà anh đến ban nãy, không biết nếu đi tiếp thì có đụng phải nơi nào giống như đại sảnh Ý Chí nữa hay không.
Sau khi điều chỉnh lại tâm lý của mình, Lâm Thanh Diện hoạt động cơ thể, khiến cho tinh thần trở nên phấn chấn, rồi sau đó, tiếp tục lần theo con đường đi về phía trước.
Đại khái chừng hai tiếng đồng hồ sau, Lâm Thanh Diện lại nhìn thấy chút ánh sáng.
Nhưng so với ánh sáng xanh xanh của đại sảnh Ý Chí, ánh sáng đằng trước trông càng có vẻ…mờ ám.
Anh ôm tâm trạng tò mò tiếp tục đi về phía nguồn sáng, phát hiện đại sảnh lớn, có điều trên vách tường của đại sảnh này lại thắp rất nhiều ngọn nến, trên mỗi ngọn nến đều có cái chụp màu đỏ, khiến cho cả đại sảnh rực rỡ sắc đỏ.
Nếu như ở thế giới bên ngoài, Lâm Thanh Diện còn có thể cảm thấy thật mờ ám, nhưng ở nơi này, anh chỉ cảm thấy u ám.
Thường thì khi xuất hiện ánh sáng này trên tivi, cũng cách nữ quỷ không xa nữa rồi.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Lâm Thanh Diện nhớ đến con đường đi Vô Cực Tông của mình, gặp phải nữ quỷ mặc áo đỏ, cũng không biết rốt cuộc lai lịch của nữ quỷ áo đỏ ấy thế nào.
Lâm Thanh Diện lắc lắc đầu, không nghĩ đến những thứ lung tung ấy nữa, Lâm Thanh Diện cẩn thận nhìn quanh quất xung quanh, muốn xem xem có phải nơi này cũng có một con rối hay không.
Quả nhiên, lúc Lâm Thanh Diện nhìn dáo dác bốn phía, chợt ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, Lâm Thanh Diện cảm thấy có một tấm vải lướt trên mặt Lâm Thanh Diện, rồi sau đó, một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Người phụ nữ ấy ăn mặc hở hang, nhan sắc quyến rũ, Lâm Thanh Diện nhìn cô ta đến ngẩn ngơ.
Anh vội vàng lấy tấm vải trên đầu mình xuống, rồi sau đó nhét vào tay người phụ nữ ấy: “Xin lỗi, đồ của cô rơi rồi.”
Đồng thời, trong lòng của anh cũng dậy lên cảm giác ngờ vực, lẽ nào một người phụ nữ quyến rũ như thế này mà cũng là con rối sao?
Sau khi xuất hiện trước mắt Lâm Thanh Diện, cô ta cũng không có động tĩnh gì, ánh mắt chẳng chứa đựng chút cảm xúc, giống y hệt với người đàn ông trung niên mà Lâm Thanh Diện đã gặp hồi ban nãy.
Anh thầm hiểu rõ mình phải thể hiện muốn đi vào trong đại sảnh, thì con rối này mới phản ứng, thế là sải chân đi lên trước một bước.
Vào lúc này, người phụ nữ ấy nhào vào lòng Lâm Thanh Diện như thể người sống, làn gió thơm ngát phả vào mũi anh, cộng thêm vóc dáng đáng kiêu ngạo của người phụ nữ ấy nữa, sợ rằng bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ không kiềm chế được mà vươn tay ôm cô.
Thế nhưng Lâm Thanh Diện không làm như thế, cảnh tượng đột ngột này khiến cho Lâm Thanh Diện ngạc nhiên, người phụ nữ này đúng là quyến rũ thật, nhưng từ trước đến nay Lâm Thanh Diện chỉ chung tình với một mình Hứa Bích Hoài, bởi thế cho dù người phụ nữ này có quyến rũ hơn đi chăng nữa thì anh cũng chẳng nảy sinh chút hứng thú nào cả.
Anh chỉ cảm thấy chắc chắn có trò lừa đảo trong này.
Anh vội vàng lùi về sau vài bước, nhìn người phụ nữ ấy với vẻ cảnh giác, đề phòng hành động đột ngột của cô ta.
Người phụ nữ ấy thấy Lâm Thanh Diện không ôm mình vào lòng, cô ta lảo đảo một chút rồi đứng vững lại, nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ ngại ngùng: “Anh ơi, anh có muốn vào nơi này không?”
Lâm Thanh Diện thấy rùng rợn, thầm nghĩ không ngờ con rối này lại giống người thật như thế, hơn nữa vẻ mặt thái độ còn giống y như vậy, chắc chắn đây là con rối tuyệt đỉnh.
Nhưng mà anh không hề nói suy nghĩ trong lòng mình ra mà chỉ gật gật đầu với cô ta.
Người phụ nữ ấy bật cười rồi nói: “Đằng trước là đại sảnh Dục Vọng, tên sao thì nội dung y như vậy, đại sảnh này dùng để kiểm tra dục vọng của con người.”
“Sau khi đi vào trong đại sảnh, mỗi một dục vọng của anh đều sẽ biến thành lưỡi đao gió, sượt ngang qua người anh, mặc dù lưỡi đao gió này là giả, cơ thể anh sẽ không bị tổn thương gì cả nhưng cảm giác của anh lại là thật.”
“Dục vọng càng mạnh thì sức mạnh của lưỡi đao gió càng mạnh, nỗi đau khổ mà anh phải chịu cũng sẽ sâu sắc hơn, nếu như muốn vượt qua đại sảnh Dục Vọng, chỉ có thể khiến cho lòng mình không còn tạp niệm, không nảy sinh bất cứ hứng thú gì với thế giới bên ngoài.”
“Nhưng những ngọn nến trên tường có tên là nến tâm hồn, ngọn nến ấy sẽ khuếch trương dục vọng trong lòng anh, dưới tác dụng của ngọn nến, thất tình lục dục trong lòng anh sẽ được đẩy lên đến cực hạn.”
“Nếu như anh không thể khống chế dục vọng trong lòng mình, cuối cùng sẽ biến mất trong đại sảnh Dục Vọng, bị lưỡi đao gió chém nát linh hồn.”
“Xin hỏi anh có còn muốn tiếp tục nữa hay không?”
Lâm Thanh Diện bật cười, nếu như bây giờ bày ra trước mặt anh là thử thách khác, có lẽ Lâm Thanh Diện sẽ sợ hãi, nhưng nếu như kiểm tra dục vọng của mình thì Lâm Thanh Diện chẳng thấy lo lắng gì cả.
Lúc anh bị cả thành phố xem là đồ vô dụng, anh đã rèn luyện tâm tính của bản thân ôn hòa như dòng nước, trên đời này, đã không còn bất kỳ cám dỗ nào có thể mê hoặc anh cả.
Anh là một người lý trí, cho dù dục vọng có lớn đến mức nào thì anh cũng có thể biết rõ rốt cuộc mình muốn làm gì.
Bởi thế, đối với anh, bài thử thách này giống hệt như tặng không vậy.
Anh mỉm cười với người phụ nữ xinh đẹp ấy rồi nói: “Tiếp tục.”