Lâm Thanh Diện nhìn đại sảnh Ý Chí, anh hít sâu một hơi rồi đi vào bên trong.
Con rối ấy không can thiệp, xem ra tác dụng của nó chỉ là phụ trách giải thích cho những người đến đây mà thôi.
Lâm Thanh Diện vừa đặt một chân lên sàn đại sảnh Ý Chí, gần như trong khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được sự thay đổi ở xung quanh mình, giống như có thứ gì đó nặng ngàn cân đang đè lên người anh, suýt nữa đã khiến cho anh ngã nhào xuống mặt đất.
Anh đạp một chân vào đại sảnh Ý Chí, luồng trọng lực vô hình bao phủ quanh người, cảm giác nhẹ nhàng trước kia đã biến mất.
Mặc dù trông đại sảnh Ý Chí không lớn, quá lắm cũng khoảng chừng một trăm mét mà thôi, thế nhưng dưới sự bao quanh của trọng lực này, Lâm Thanh Diện lại cảm thấy một trăm mét hơi dài.
Anh thử bước về trước một bước, thế nhưng lại nhận ra dưới tác dụng của trọng lực, bản thân mình không hề tiến lên thêm một bước nào cả.
Có thế nào thì anh cũng không ngờ mình chỉ vừa đứng lên, không ngờ lại phải đối đầu với trọng lực đáng sợ như thế.
Lẽ nào trong mắt chủ nhân căn phòng này, ngay từ ban đầu ý chí của người bình thường phải mạnh mẽ như thế sao?
Có điều nếu như đã đứng ở đại sảnh Ý Chí, thế thì không có lý do nào để rút lui cả.
Anh cắn răng, dùng hết sức lực toàn thân, ánh mắt trở nên kiên định hơn nhiều, rồi sau đó, anh bước đi từng bước nhỏ.
Lâm Thanh Diện thử dùng sức lực trong cơ thể mình để đối chọi với trọng lực đang đè nặng trên người anh, nhưng không có hiệu quả gì cả, có thể nhận ra quả nhiên giống như con rối, muốn vượt qua bằng thực lực là chuyện không thể nào.
Bây giờ Lâm Thanh Diện chỉ có thể dựa vào ý chí của mình rồi đi về phía trước.
Càng vào sâu thì trọng lực trong đại sảnh Ý Chí càng đè nặng lên người, bởi thế Lâm Thanh Diện đi từng bước nhỏ về phía trước, không hề nhẹ nhàng chút nào.
Mà tương phản, mỗi một bước tiến về phía trước càng đau đớn hơn vài phần.
Trong tình huống như thế, bản năng của con người kêu gọi anh từ bỏ, dù gì chỉ cần từ bỏ thì mới có thể cảm thấy thoải mái.
Tất nhiên Lâm Thanh Diện sẽ nảy sinh cảm giác như thế này, nhưng trong lòng anh biết rõ, một khi anh từ bỏ thì sẽ không còn cách nào giúp Hứa Bích Hoài tìm thấy thuốc giải nữa, cả đời này mình cũng sẽ không được gặp lại cô ấy.
Bởi thế anh không thể bỏ cuộc, cũng không thể nào bỏ cuộc được.
Vì niềm tin này, Lâm Thanh Diện mới có thể giúp bản thân mình tiến về phía dưới trọng lực càng lúc càng nặng nề.
Cùng lúc đó, ở lối vào đại sảnh Ý Chí, người đàn ông trung niên nhìn Lâm Thanh Diện đang bước đi trong đại sảnh Ý Chí một cách khó nhọc.
Ánh mắt ông ta khác hẳn ban nãy, lúc trước chỉ là một con rối không có bất kỳ tình cảm nào, mà bây giờ, không ngờ ánh mắt ông ta lại sáng lấp lánh.
“Đã nhiều năm nay như thế, xem như đã có một thằng nhóc đến đây?” Vào lúc này, có giọng nói của một người phụ nữ vang lên bên tai ông ta.
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn về hướng ấy, một người phụ nữ có thân hình nóng bỏng, nhan sắc đẹp đẽ, có thể nói là người đẹp tuyệt trần, không biết đã đến bên cạnh ông ta từ lúc nào.
Mặc dù ánh mắt của người đàn ông trung niên ấy có cảm xúc, thế nhưng gương mặt ông ta vẫn vô cảm, ông ta nói: “Đúng là đã nhiều năm rồi, nếu cậu ta không xuất hiện thì bây giờ tôi vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say.”
Người phụ nữ ấy lập tức bật cười: “Nhưng trông thằng nhóc ấy có vẻ không ổn, chỉ có thực lực Trúc Cơ đỉnh phong, vẫn còn kém xa.”
“Đại sảnh Ý Chí kiểm tra ý chí của con người, không liên quan gì đến thực lực cả, một người có ý chí kiên định thì sẽ có cơ hội vượt qua, hồi xưa chủ nhân thiết kế thử thách này cũng vì miễn cho có người tìm đến nơi này rồi, thế nhưng do thực lực quá yếu ớt mà không vào được.”
“Chủ nhân để lại nơi này là để tìm người thừa kế, để tìm được người thừa kế, ông ấy đã để lại số lượng lớn Truyền thừa ở lại nơi này, bởi thế cho dù người tìm đến đây không có thực lực thì cũng vẫn có thể tiếp nhận truyền thừa của chủ nhân.”
Người đàn ông trung niên lên tiếng nói.
Người phụ nữ xinh đẹp bật cười rồi nói: “Theo như tôi thấy, chắc hẳn cậu ta không thể đi được bao xa đâu, nếu như ý chí của cậu ta thật sự mạnh mẽ thì sẽ không đi lâu như thế, mới bước được tầm mười mét thôi.”
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn người phụ nữ ấy rồi hỏi: “Cô muốn chủ nhân không có người thừa kế đến vậy kia à?”
Cô ta bật cười rồi đáp: “Chẳng qua tôi chỉ là con rối do chủ nhân tạo ra mà thôi, mặc dù có suy nghĩ riêng của mình, nhưng vĩnh viễn sẽ luôn trung thành với chủ nhân, ý chí của chủ nhân chính là ý chí của tôi, làm sao tôi lại mong chủ nhân không có người thừa kế cho được, chẳng qua tôi chỉ nói thật theo tình hình của cậu ta mà thôi.”
Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Thanh Diện, ông ta nói: “Suy nghĩ của tôi và cô khác nhau, mặc dù tốc độ của cậu ta chậm chạp, thế nhưng tôi có thể nhìn thấy một từ mà chủ nhân từng nói hồi ấy trong ánh mắt của cậu ta.”
“Từ gì?” Người phụ nữ ấy nổi hứng thú.
“Cố chấp.” Người đàn ông trung niên đáp: “Ánh mắt cậu ta chứa đựng sự cố chấp rất sâu, hồi xưa chủ nhân từng nói, người nào có chứa đựng thứ này trong mắt thì có thể sáng tạo ra vô số khả năng.”
Người phụ nữ ấy bật cười rồi nói: “Chẳng qua chỉ là một từ chủ nhân dùng để lừa gạt ông mà thôi. Hồi xưa chủ nhân cũng có chấp niệm sâu sắc, tiếc là cuối cùng…”
Nói đến đây, đột nhiên ánh mắt của cô ta trở nên ảm đạm.
Hai người không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn Lâm Thanh Diện bước về điểm cuối trong đại sảnh Ý Chí.
Bây giờ Lâm Thanh Diện đang vất vả trong đại sảnh Ý Chí, tất nhiên không biết con rối như người sống kia trở nên bình thường vô cùng, hơn nữa ở nơi này còn có đến tận hai con rối.
Hai con rối ấy chẳng khác nào người bình thường cả, nếu như Lâm Thanh Diện nhìn thấy trạng thái hiện tại của họ, chắc chắn anh sẽ nghĩ bọn họ đều là người bình thường.
Mà giống như những gì người đàn ông ấy nói, trong lòng Lâm Thanh Diện có chấp niệm, anh không thể nào bỏ mặc Hứa Bích Hoài được, làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc kia chứ.
Bởi thế mặc dù anh đi chậm, thế nhưng anh vẫn không ngừng bước, anh vẫn luôn dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình để đối chọi với trọng lực.
Sau một ngày một đêm.
Lâm Thanh Diện đã mệt nhoài, bây giờ anh chỉ còn cách đích đến một bước nữa thôi.
Tế bào toàn thân của anh đang khuyên nhủ anh, kêu anh bỏ cuộc, anh đã không thể tiếp tục chịu đựng nổi nữa, bây giờ cơ thể của anh đang run rẩy, chỉ cần thở ra một hơi thôi, trọng lực khủng khiếp trên người sẽ nghiền nát anh thành tro bụi.
Anh thật sự muốn bỏ cuộc, bởi vì khó khăn quá, cho dù chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thì đối với anh cũng khó như đi lên trời vậy.
Nhưng suy nghĩ bỏ cuộc vừa mới xuất hiện, bóng dáng Hứa Bích Hoài nằm trên giường đã xuất hiện trong đầu óc anh.
Nghĩ đến việc Hức Bích Hoài còn đang bị thuốc độc giày gò, anh không thể nào bỏ cuộc được.
Anh cắn răng, dùng hết sức lực trong cơ thể mình, cuối cùng cũng bước hết bước cuối cùng.
Trọng lực khủng khiếp ấy biến mất ngay lập tức, Lâm Thanh Diện ngã xuống mặt đất như thể không có xương cốt, anh chìm vào trong giấc ngủ sâu.
Người phụ nữ ấy nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta nở nụ cười châm chọc rồi lẩm bẩm với mình: “Không ngờ thằng nhóc ấy lại có thể vượt qua đại sảnh Ý Chí, thật khiến cho tôi cảm thấy kinh ngạc.”
“Chỉ có điều không biết đến ải của tôi thì cậu ta còn có thể chịu đựng nổi hay không.”
Sau khi nở nụ cười trêu chọc, người phụ nữ xinh đẹp ấy xoay lưng bỏ đi.