Miếng ngọc bội màu trắng kia lấp lánh trong suốt, sờ vào có cảm giác trơn mượt, sau khi Lâm Thanh Diện đặt tay lên trên, anh lờ mờ cảm nhận được một luồng sức mạnh kì lạ đặc biệt truyền ra từ miếng ngọc bội.
“Chẳng lẽ đây chính là miếng ngọc bội trấn áp tà khí dưới đảo?” Lâm Thanh Diện lẩm bẩm.
Anh niệm chú bọc miếng ngọc bội này lại, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nó, thậm chí tay anh nắm lấy miếng ngọc bội mà cũng không thể cảm nhận được gì.
Miếng ngọc bội này như có tác dụng ngăn thần niệm, không khỏi khiến Lâm Thanh Diện suy nghĩ nếu anh đặt miếng ngọc bội này lên người mình, có phải là sẽ không bị thần niệm của người khác phát hiện hay không.
Đồng thời Lâm Thanh Diện còn cảm nhận được một nguồn sức mạnh lớn đang dâng lên trong miếng ngọc bội, loại sức mạnh đó khá kì lạ, đặc biệt, không biết dùng để làm gì, anh thử nhiều nhiều cách để di chuyển sức mạnh trong miếng ngọc bội, nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Sau khi nghiên cứu chi tiết miếng ngọc bội này cả nửa ngày trời nhưng không có được tin tức hữu dụng nào, Lâm Thanh Diện bèn mang miếng ngọc bội đi tìm Lâm Trung Thiên.
Trong phòng làm việc của Lâm Trung Thiên.
“Con nói cái gì?! Con muốn đi đường hầm dưới lòng đất đó?” Lâm Trung Thiên không dám tin nhìn Lâm Thanh Diện, không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói ra lời khiến ông sợ hãi như vậy.
Bây giờ sát khí trong cơ thể ông đã không còn nữa, hoàn toàn biến thành một người bình thường, vì vậy ông đã có thể rời khỏi Quan Lĩnh rồi.
Ông vốn còn muốn cùng Lâm Thanh Diện trở về Kinh Đô, đến đó thăm cháu gái của mình, kết quả Lâm Thanh Diện lại muốn đi vào đường hầm dưới lòng đất, theo ông thấy, đây đúng là hành động tìm chết.
“Ba không đồng ý cho con đi tới đó, sát khí nơi đó không phải là thứ con có thể tưởng tượng nổi đâu, đến đó rồi, con sẽ không trở về được nữa, bây giờ sát khí của ba đã không còn nữa, dưới lòng đất rốt cuộc có gì, không phải chuyện chúng ta nên quan tâm, ba không muốn ba ổn rồi, lại mất con bởi sát khí.” Lâm Trung Thiên kích động nói.
Lâm Thanh Diện lập tức lấy miếng ngọc bội anh tìm được hôm nay ra, nói với Lâm Trung Thiên: “Hôm nay con tìm được miếng ngọc bội này, con nghi ngờ sở dĩ nơi này có thể trấn áp sát khí chính là vì miếng ngọc bội này, chỉ cần con mang miếng ngọc bội này theo, chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Lâm Trung Thiên nhìn miếng ngọc bội kia, gương mặt vẫn rất kiên định, nói: “Vậy cũng không được, không ai biết dưới lòng đất có gì, chỉ riêng sát khí này thôi đã khiến người ta phải sợ hãi rồi, trong đó chắc chắn còn những nguy hiểm khác, ba không thể để con đi mạo hiểm được.”
Ở dưới trung tâm đảo, rất có thể là một bí cảnh, chỉ có nơi như vậy mới có những dược liệu mà Trần Vô Cực nói, Lâm Thanh Diện sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy được.
“Ba, tin con, sẽ không có chuyện gì đâu, miếng ngọc bội này chỉ có thể trấn áp sát khí, nếu bên dưới ngoài sát khí còn có những nguy hiểm khác, sao ba có thể ở đây sinh sống nhiều năm như vậy chứ.” Lâm Thanh Diện nói: “Hơn nữa con cần vào để xác nhận xem nơi này có phải nơi như con nghĩ hay không, con có một món đồ rất quan trọng cần vào đó để tìm, con không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào được.”
Lâm Trung Thiên nghe lời Lâm Thanh Diện nói, bất lực thở dài, sau đó nhìn miếng ngọc bội trong tay Lâm Thanh Diện, nói: “Con muốn đi đường hầm đó cũng được, nhưng buộc phải xác nhận xem miếng ngọc bội này có thật sự trấn áp được tà khí hay không.”
Lâm Thanh Diện vui vẻ, gật đầu với Lâm Trung Thiên.
Tuy biết trong đường hầm này có thể ẩn chứa rất nhiều gian nan, hung hiểm, nhưng Lâm Thanh Diện không phải kiểu người gặp khó khăn mà lùi bước.
Nếu không thể tìm được số dược liệu kia, vậy thà để anh chết đi còn hơn.
Cách Lâm Thanh Diện xác nhận xem miếng ngọc bội này có thể trấn áp được sát khí hay không rất đơn giản, theo như Lâm Trung Thiên nói, dưới hồ nước mười lăm mét sẽ bắt đầu có sát khí xuất hiện trong nước, vì vậy Lâm Thanh Diện tìm một con cá, đặt miếng ngọc bội lên người con cá, rồi để con cá lặn xuống dưới hơn mười mét.
Đợi đến lúc vớt cá lên, nếu cá còn sống, đương nhiên có thể chứng minh miếng ngọc bội này thật sự có thể trấn áp sát khí.
Mà sự thật cũng giống những gì Lâm Thanh Diện nghĩ, lúc con cá kia được vớt lên, quả thực vẫn còn nhảy nhót, không có bất cứ vấn đề nào.
Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lâm Thanh Diện lại tìm những con vật nhỏ khác để thử, cuối cùng phát hiện, sau khi chúng đeo miếng ngọc bội này rồi đến nơi có sát khí, đều có thể bình yên sống sót.
Lúc này Lâm Trung Thiên mới tin chính là miếng ngọc bội này đã áp chế sát khí ở trung tâm đảo.
Sau khi xác nhận chuyện này, Lâm Thanh Diện lập tức bắt đầu chuẩn bị chuyện đi xuống đường hầm dưới lòng đất.
Vì nếu Lâm Thanh Diện mang miếng ngọc bội này xuống đường hầm dưới lòng đất, rất có thể trên mặt đất sẽ không còn thứ trấn áp sát khí, luồng sát khí đó sẽ dần dần thoát ra ngoài.
Vì vậy Lâm Thanh Diện bảo Lâm Trung Thiên sơ tán mọi người ở trung tâm hòn đảo, thậm chí trong phạm vi mười dặm quanh hồ cũng không thể có bất cứ hoạt động nào, cho đến khi Lâm Thanh Diện ra ngoài thì thôi.
Đương nhiên, Lâm Trung Thiên cũng không thể tiếp tục ở trung tâm đảo nữa, ông và mọi người của Quan Lĩnh cần đi ra khỏi phạm vi mười dặm quanh trung tâm đảo.
Lâm Thanh Diện và Lâm Trung Thiên đã hẹn với nhau, anh sẽ chỉ vào trong đó một tuần, một tuần sau, bất kể anh có tìm thấy đồ anh cần hay không đều buộc phải ra ngoài.
Nếu như trong thời gian đã hẹn Lâm Thanh Diện không ra ngoài, vậy chứng tỏ anh đã chết ở trong đó, hoặc là bị nhốt ở trong đó.
Lúc đó Lâm Trung Thiên buộc phải tìm Quý Trường Thanh, bảo bọn họ nghĩ cách đi xuống dưới lòng đất, đến nơi mà Lâm Thanh Diện nói để xác nhận tình hình của anh.
Sở dĩ Lâm Thanh Diện sắp xếp như vậy là vì Quý Trường Thanh và Lý Mộ Bạch đều là những ông già đã sống hơn trăm năm, kinh nghiệm chắc chắn sẽ phong phú hơn anh, chắc sẽ có cách để chống lại luồng tà khí kia, muốn vào đường hầm để xác nhận tình hình của anh chắc là vẫn rất dễ dàng.
Hơn nữa luồng tà khí ở đây đáng sợ như vậy, quả thực Lâm Thanh Diện cũng phải nói rõ tình huống ở đây cho Quý Trường Thanh và Lý Mộ Bạch, tránh để xảy ra việc ngoài ý muốn.
Sau khi sắp xếp xong, Lâm Trung Thiên và Lâm Thanh Diện bắt đầu sơ tán mọi người.
Lâm Trung Thiên sơ tán hết mọi nhân viên trong phạm vi mười dặm ra bên ngoài, và còn tuyên bố với bên ngoài, Quan Lĩnh tạm dừng kinh doanh, những người đang ở Quan Lĩnh nghỉ lễ đều bị đuổi đi rồi.
Sau khi làm xong những chuyện này, Lâm Thanh Diện lại xác nhận lại những món đồ anh cần mang vào đó, sau khi chuẩn bị chu toàn mọi thứ, Lâm Thanh Diện đích thân đưa Lâm Trung Thiên đến nơi cách nơi này mười dặm.
Lâm Trung Thiên đau lòng nhìn con trai mình, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Nhất định phải sống trở về đấy!”
Lâm Thanh Diện cười, nói: “Yên tâm đi ba, con phúc lớn mạng lớn, không dễ chết vậy đâu.”
Lâm Trung Thiên vỗ vai anh, không nói gì nữa.
Lâm Thanh Diện cũng không do dự nữa, quay người đi về phía trung tâm đảo.
Lâm Trung Thiên đã nói với Lâm Thanh Diện vị trí cụ thể của đường hầm dưới lòng đất, đợi đến trung tâm đảo là anh có thể vào đường hầm rồi.