Thành phố Tây An ở gần sơn mạch Tần Lĩnh nhất.
Lâm Thanh Diện đi tới trước cửa một tòa nhà, lúc nãy anh đã liên lạc với người bên Quan Lĩnh, bảo họ lái thẳng trực thăng tới đây đón anh.
Người bên Quan Lĩnh thông báo vị trí bãi đậu trực thăng gần Lâm Thanh Diện nhất, để anh tới đó đợi họ trước, rồi họ sẽ cử người lái trực thăng tới đón anh ngay.
Vị trí bãi đậu trực thăng đó là sân thượng tòa nhà trước mặt Lâm Thanh Diện.
Đây là một tòa nhà thương mại cao cấp, còn trang bị cả bãi đậu trực thăng, tất nhiên sẽ không đơn giản rồi.
Nhưng nơi này chỉ là một sản nghiệp nhỏ của Quan Lĩnh.
Muốn ra vào tòa nhà cần phải có thẻ ra vào chuyên biệt, nhân viên bên ngoài muốn đi vào phải trải qua quá trình kiểm tra rất phức tạp.
Để tránh phiền phức, Lâm Thanh Diện liền phóng Thần niệm của mình ra, dùng sức mạnh Thần hồn để ‘che mắt’ mấy nhân viên bảo vệ đang đứng trước cửa tòa nhà.
Như vậy không ai có thể nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi vào tòa nhà.
Chuông báo động ở cửa tòa nhà bỗng vang lên, mấy nhân viên bảo vệ nhanh chóng nhìn về phía này, tưởng có ai đó muốn xông vào trong, nhưng lúc này trước cửa tòa nhà chỉ có mấy nhân viên bảo vệ bọn họ, chứ không nhìn thấy người nào khác.
Điều này đã làm bọn họ cảm thấy khó hiểu.
“Quái lạ, rõ ràng không có ai, sao chuông báo động này lại kêu lên? Chẳng lẽ là do máy bị trục trặc?” Một nhân viên bảo vệ lẩm bẩm.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nhìn dáng vẻ mơ màng của mấy nhân viên bảo vệ, rồi đi vào tòa nhà.
Lâm Thanh Diện đi thẳng lên sân thượng, rồi nhận ra cánh cửa ở cuối cầu thang lại mở ra, có vẻ như ai đó đang ở trên đây.
Anh mở cửa đi ra ngoài, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bãi đậu trực thăng trên sân thượng, rồi tiện thể liếc nhìn xung quanh, nhận ra trong một góc tường, có đôi nam nữ đang ôm ấp, quần áo người phụ nữ thì xốc xếch, còn người đàn ông thì đang ‘bận’, dáng vẻ rất gấp gáp.
Nhìn cách ăn mặc của hai người, có lẽ là nhân viên trong tòa nhà này, xem ra người đàn ông đó là lãnh đạo, còn người phụ nữ kia là thư ký.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thanh Diện không khỏi bật cười, không ngờ lại có người chạy tới đây làm chuyện này.
Đúng lúc người phụ nữ đó quay mặt về phía Lâm Thanh Diện, rồi nhanh chóng nhận ra trên sân thượng bỗng xuất hiện thêm một người nữa, nên sợ hãi đẩy người đàn ông kia ra, hốt hoảng nói: “Tổng giám đốc Trương, có người tới kìa!”
Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Trương kia cũng vội vàng chỉnh lại đồ đạc, rồi xoay người nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
Sau khi nhận ra anh không phải người quen, thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ông quan sát Lâm Thanh Diện tỉ mỉ, thấy anh không giống người làm trong tòa nhà này, nên mở miệng hỏi: “Cậu là ai? Ai cho cậu lên đây?”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Thật ngại quá, tôi lên đây để đợi bạn tới đón, không ngờ lại chứng kiến chuyện hai người, nhưng hai người đừng lo, tôi sẽ không làm phiền hai người đâu, hai người cứ tiếp tục đi.”
Tổng giám đốc Trương nhất thời nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt xám xịt, rồi mắng: “Cậu còn đứng đây thì tôi làm sao tiếp tục được, tôi thấy cậu đang cố tình tới đây gây sự đúng không?”
Lâm Thanh Diện nhún vai nói: “Tôi thật sự tới đây để đợi bạn tới đón mà.”
“Cậu đang lừa ai đấy? Ai lại chạy lên sân thượng đón cậu thế? Tôi thấy cậu đang cố tình gây sự thì có!” Tổng giám đốc Trương tức giận nói.
Lúc này người phụ nữ kia đã mặc xong đồ, rồi ôm cánh tay tổng giám đốc Trương, ai oán nói: “Tổng giám đốc Trương, vừa nhìn là biết tên này là người xấu rồi, lúc nãy người ta đang hứng thú như vậy, tự dưng lại bị anh ta cắt ngang, thật tức quá đi mất.”
Tổng giám đốc Trương liền an ủi cô ta: “Cục cưng ngoan, em đừng sốt ruột, để anh dạy dỗ tên khốn này một trận, tự nhiên lại chạy lên sân thượng, đúng là muốn ăn đòn mà.”
Nói xong, ông ta lại nhìn Lâm Thanh Diện, lạnh lùng nói: “Nhìn cách ăn mặc của cậu, có lẽ không phải nhân viên của tòa nhà này đúng không? Nhưng cậu có thể đi vào đây, điều này chứng tỏ cậu cũng làm việc ở đây, nên tôi đoán không lầm thì chắc hẳn cậu là nhân viên vệ sinh của tòa nhà đúng không?”
“Tôi nói cho cậu biết, tôi có quen biết quản lý của cậu, giờ cậu mau xin lỗi chúng tôi, rồi cút khỏi đây ngay, bằng không, tôi sẽ gọi cho quản lý của cậu để ông ta sa thải cậu.”
Lâm Thanh Diện nực cười, không ngờ mình tới đây ngồi trực thăng, cũng có thể gặp phải chuyện này.
Nhưng anh không định so đo với hai người này, anh nhẩm thời gian, có lẽ người bên Quan Lĩnh cũng sắp tới rồi, giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đi tới Quan Lĩnh thôi.
Anh phớt lờ tổng giám đốc Trương đó, rồi đi thẳng về phía bãi đậu trực thăng.
Tổng giám đốc Trương anh phớt lờ mình, thì trong lòng nổi giận, đi tới hai bước nói: “Cậu không nghe thấy lời tôi nói à? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn mình bị sa thải?”
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn ông ta: “Tôi nói rồi, tôi chỉ tới đây đợi bạn tới đón thôi, hơn nữa hai người làm chuyện bậy bạ ở đây, tại sao lại bắt tôi phải xin lỗi hai người?”
Tổng giám đốc Trương nghe xong thì nhất thời kích động muốn đánh Lâm Thanh Diện một trận.
Đúng lúc này người phụ nữ kia kéo tổng giám đốc Trương lại: “Tổng giám đốc Trương, ông đừng so đo với anh ta, nhìn bộ dạng của anh ta, có lẽ là đầu óc có vấn đề, nói không chừng anh ta tới đây để nhảy lầu đó, đừng để đến lúc đó mọi người lại đổ lỗi chúng ta.”
Lúc này tổng giám đốc Trương mới từ bỏ việc gây sự với Lâm Thanh Diện.
Ông nhìn anh cười chế giễu: “Đúng là đầu óc có vấn đề, ai sẽ chạy tới đây đón cậu chứ, chẳng lẽ một tên khốn như cậu cũng muốn trực thăng tới đón?”
Ông ta vừa dứt lời, một tiếng động lớn bỗng vang lên ở gần sân thượng, rồi một chiếc trực thăng xuất hiện từ từ đáp xuống bãi đậu trực thăng.
Tổng giám đốc và người phụ nữ kia đều chết lặng, bọn họ không thể ngờ rằng, thật sự có trực thăng bay tới đây.
Đã lâu rồi bãi đậu trực thăng trên sân thượng tòa nhà bọn họ không được sử dụng, về cơ bản chưa ai từng nhìn thấy trực thăng đậu ở nơi này, không ngờ khó khăn lắm mới xuất hiện một lần, lại bị hai người bọn họ bắt gặp.
Lâm Thanh Diện quay đầu mỉm cười nhìn tổng giám đốc Trương và người phụ nữ kia, rồi xoay người leo lên trực thăng.
Tổng giám đốc Trương và người phụ nữ kia đều kinh ngạc nhìn trực thăng chở Lâm Thanh Diện đi, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Không, không ngờ thật sự có người tới đón anh ta, chuyện này thật khó tin? Rốt cuộc anh ta là ai vậy, phải có bối cảnh thế nào mới có thể cử trực thăng tới đây đón chứ?” Người phụ nữ lẩm bẩm.
Lúc này, tổng giám đốc Trương bỗng nhíu mày, trong đầu chợt nhớ ra một chuyện, hình như bãi đậu trực thăng trên sân thượng tòa nhà được xây riêng cho ông chủ tòa nhà này.
Nghe nói ông chủ tòa nhà này là người giàu nhất thế giới, sản nghiệp phân bố khắp thế giới, mặc dù về cơ bản bãi đậu trực thăng sẽ chua bao giờ sử dụng, nhưng lúc cần thì vẫn phải có, nên sân thượng tòa nhà mới xây bãi đậu trực thăng.
Liệu người lúc nãy có phải là ông chủ tòa nhà này không?