Rể Quý Trời Cho

Chương 1084: Ánh sáng vàng




Lâm Thanh Diện cũng có chút kinh ngạc nhìn Trắc Linh Thạch, không ngờ mình đặt tay lên, cái viên đá này lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Nhưng ngay cả Tần Trường Sinh của Thương Nguyên Giới cũng nói mình là thiên tài ngàn năm khó gặp một lần, sao mình lại không có bất kỳ tư chất gì chứ?

Cho nên việc này nói rõ Trắc Linh Thạch này có vấn đề.

Tiền Nguyệt cười nhìn Lâm Thanh Diện một chút, mở miệng nói: “Được rồi, bỏ tay của anh ra đi, anh có đặt thêm thì Trắc Linh Thạch cũng không có bất kỳ phản ứng nào đâu, anh vốn không có bất kỳ tư chất gì cả.”

“Dựa theo ước định, anh đến dập đầu nhận sai với chúng tôi đi.”

Lâm Thanh Diện không bỏ tay mình ra, nói: “Trắc Linh Thạch này của các người có vấn đề.”

Tiền Nguyệt lập tức cười nhạo môt tiếng, nói: “Anh bớt ở chỗ này chơi trò lươn lẹo đi, tự anh không có tư chất lại đi trách Trắc Linh Thạch của chúng tôi có vấn đề, đã nói hết cho anh rồi.”

Triệu Lỗi và Tôn Đào đều nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, chờ anh thực hiện lời cá cược vừa rồi.

“Anh nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi chúng tôi đi, thời gian của chúng tôi có hạn, không rảnh lãng phí thời gian ở đây với anh.” Triệu Lỗi không khách khí nói.

“Đúng vậy, nhanh đi, nếu anh muốn chơi xấu, thì đừng trách chúng tôi không nương tay!” Tôn Đào cũng phụ họa một câu.

Lâm Thanh Diện vẫn nhìn chăm chú vào Trắc Linh Thạch, tay anh không bỏ ra, bởi vì anh có thể cảm nhận được, bên trên Trắc Linh Thạch còn có luồng lực đang phóng ra, dán vào tay mình.

Chẳng lẽ Trắc Linh Thạch này còn chưa đo ra tư chất của mình, cho nên cần chờ một lúc?

Ba người Tiền Nguyệt thấy Lâm Thanh Diện không nhúc nhích thì có hơi không kiên nhẫn.

“Này, rốt cuộc anh quỳ không? Nếu anh tính bùng thì chúng tôi sẽ chơi tới bến đấy!” Tiền Nguyệt cất tiếng.

“Chớ nhiều lời với anh ta, anh thấy anh ta đang kéo dài thời gian, chúng ta cứ ra tay, dạy dỗ anh ta một trận, nhìn xem sau này anh ta còn chạy tới khoác lác đòi gặp sư phụ của chúng ta nữa không.” Tôn Đào lập tức nắm chặt tay thành đấm.

“Này, rốt cuộc anh muốn sao? Có thể lấy tay ra khỏi linh thạch rồi đấy.” Triệu Lỗi híp mắt hỏi.

Lâm Thanh Diện không để ý bọn họ, mà cẩn thận cảm nhận năng lượng mà Trắc Linh Thạch truyền tới.

Triệu Lỗi thấy Lâm Thanh Diện không có phản ứng gì, trong lòng thầm mắng một tiếng, sau đó lập tức mở miệng nói: “Ra tay đi, anh thấy anh ta không muốn quỳ xuống dập đầu nhận lỗi đâu.”

“Đã vậy, chúng ta cùng lên đánh cho anh ta phải quỳ xuống nhận sai!”

Nói xong, Triệu Lỗi liền định ra tay với Lâm Thanh Diện.

Đúng lúc này trên Trắc Linh Thạch đột nhiên phát ra một luồng lực mãnh liệt, ngay sau đó, ánh sáng vàng chói mắt lập tức bạo phát ra trêm Trắc Linh Thạch.

Các thôn dân đứng cách đó không xa đều vì ánh sáng này mà lập tức che mắt mình đi. Lúc này, Trắc Linh Thạch như vầng mặt trời nhỏ, khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng.

Triệu Lỗi và Tôn Đào vốn muốn ra tay cũng vì ánh sáng vàng bất thình lình chiếu ra mà vội vàng che mắt lại, trong lòng cũng dâng lên một tia sợ hãi.

Qua một hồi lâu, ánh sáng vàng kia yếu đi, mọi người lúc này mới dám nhìn thẳng vào Trắc Linh Thạch.

Tiền Nguyệt khó tin mà nhìn ánh sáng vàng nhàn nhạt bao quanh Trắc Linh Thạch, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc, cô ta còn chưa bao giờ được chúng kiến Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng màu vàng.

Với cả rất rõ ràng, ánh sáng màu vàng này còn lợi hại hơn ánh sáng màu tím rất nhiều.

“Điều… điều này sao có thể, cái tên này làm cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng màu vàng, chẳng lẽ tư chất của anh ta còn mạnh hơn thiên tài cấp cao nhất nhiều?” Tiền Nguyệt lẩm bẩm.

Triệu Lỗi và Tôn Đào cũng một mặt kinh ngạc, hoàn toàn không có tâm tư ra tay với Lâm Thanh Diện nữa.

Lâm Thanh Diện cũng không ngờ Trắc Linh Thạch sẽ trực tiếp tỏa ra ánh sáng màu vàng như thế, trong lòng cũng hơi bất ngờ.

Có điều, ít ra cũng nói rõ anh không phải là không có chút tư chất nào, vừa rồi hẳn là Trắc Linh Thạch nhất thời chưa phản ứng kịp, chi nên mới một hồi mà không có phản ứng.

Anh quay đầu nhìn ba người kia, nói: “Mặc dù tôi không thể để cho viên đá kia phát ra ánh sáng màu tím, nhưng ánh sáng màu vàng vừa rồi hẳn là còn lợi hại hơn một chút nhỉ?”

Ba người Tiền Nguyệt đều im lặng một hồi lâu, sau đó Tiền Nguyệt nhìn hai sư huynh của mình, sau đó nói với Lâm Thanh Diện, nói: “Trước tiên anh chờ ở đây một chút, chúng tôi đi thương lượng cái đã.”

Sau đó Tiền Nguyệt liền dẫn hai vị sư huynh của mình đi, bàn bạc xem có nên dẫn Lâm Thanh Diện đi gặp sư phụ không.

Lâm Thanh Diện chỉ mỉm cười, lập tức mở thần niệm, nghe toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ.

Chưa đầy một lát, ba người liền đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện lần nữa, Tiền Nguyệt nói với Lâm Thanh Diện: “Chúng tôi bàn bạc rồi, bây giờ còn chưa xác định được ánh sáng màu vàng của anh rốt cuộc là sao, nhưng mà anh có thể khiến Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng thế này, có nghĩa là tư chất không kém, chúng tôi tính dẫn anh về cho sư phụ xem xét, rốt cuộc vì sao Trắc Linh Thạch lại phát ra ánh sáng màu vàng.”

“Có điều nếu như trở về cho sư phụ xem, xác định dây chỉ là việc ngoài ý muốn, thì anh vẫn sẽ bị đuổi ra, hiểu không?”

Lâm Thanh Diện cười, không thèm để ý, mở miệng nói: “Được.”

Sau đó ba người Tiền Nguyệt liền thu dọn đồ đạc.

“Đúng là không biết đạp trúng vận cứt chó gì, thế mà làm cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng vàng, theo em thấy, có lẽ Trắc Linh Thạch gặp trục trặc, đến khi sư phụ xác nhận cái tên này không có tư chất, em nhất định sẽ từ từ dạy dỗ anh ta một trận.” Tiền Nguyệt lẩm bẩm.

Nhóm thôn dân xung quanh không biết bên đó bọn họ xảy ra chuyện gì, chỉ biết Lâm Thanh Diện đã khiến cho tảng đá kia phát ra ánh sáng vàng, đây nhất định là một chuyện vô cùng lợi hại, bọn họ đều cảm thấy Lâm Thanh Diện nhất định phát đạt rồi.

Trương Tuyết thì không kinh ngạc quá, vì cô biết Lâm Thanh Diên lợi hại, cho nên Trắc Linh Thạch kia phát ra ánh sáng màu vàng, cô cũng cảm thấy là hợp tình hợp lý.

Nếu ba người kia đã đồng ý cho Lâm Thanh Diện đi gặp sư phụ của bọn họ, vậy anh cũng không cần thiết tiếp tục chờ ở trong làng của Trương Tuyết nữa.

Cho nên anh đi tới trước mặt Trương Tuyết, nói với cô: “Bọn họ đã đồng ý đưa tôi lên núi, cảm ơn hai mẹ con cô đã chăm sóc cho tôi thời gian qua.”

“Tôi để tiền mặt mang theo trong phòng mà tôi ngủ, coi như là cảm ơn hai mẹ con cô chăm sóc, hi vọng chúng ta có duyên gặp lại.

Trương Tuyết nghe vậy thì lập tức mở to mắt nhìn: “Anh Lâm Thanh Diện, như vậy sao được, hơn một tỷ năm… khụ khụ, nhà em không thể nhận đâu.”

Lâm Thanh Diện cười với cô: “Cất đi, những thứ đó mang theo quá rườm rà.

Trương Tuyết lập tức á khẩu không trả lời được, cô chưa từng thấy ai nói tiền là vướng víu.

Một lúc sau, ba người Tiền Nguyệt thu dọn xong, Lâm Thanh Diện liền quay người theo bọn họ lên núi.