Lâm Thanh Diện lập tức lặng người, trong đầu đang đoán xem Trương Tuyết nói báo đáp khiến bản thân hài lòng là ý gì.
Nhìn trời sắp tối rồi, Trương Tuyết lại mời Lâm Thanh Diện về nhà cô, còn nói muốn báo đáp anh, những cái này liên kết lại, khó tránh khiến người khác suy nghĩ lệch lạc.
Trương Tuyết nói xong được vài giây, cũng ý thức có gì đó không thỏa đáng, mặt lấp tức đỏ lên.
Cô cúi đầu, nhanh chóng giải thích với Lâm Thanh Diện: “Anh trai, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó.”
“Thực ra cái tôi nói muốn báo đáp, là cơ hội một lần thăng quan tiến chức, tháng này cao nhân trong núi vào thôn chúng tôi thu nhận đồ đệ, thân thủ của anh tốt như vậy, chắc chắn sẽ được cao nhân nhìn trúng.”
Trương Tuyết nói rất nhanh, như sợ Lâm Thanh Diện sẽ hiểu lầm gì đó.
Lâm Thanh Diện sau khi nghe những lời Trương Tuyết nói, ánh mắt lập tức sáng lên, cao nhân cô ấy nói, không phải chính là thủ vệ thứ tư của Tần tiên sinh mà anh muốn tìm chứ?
Ở tại nơi này, có thể nói là cao nhân thu nhận đồ đệ, e rằng chỉ có anh ta.
Đương nhiên, dù cho người mà Trương Tuyết nói không liên quan gì đến thủ vệ thứ tư của Tần tiên sinh, Lâm Thanh Diện cũng phải đi xem xét, dù sao anh sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
“Nếu đã như vậy, thì tôi theo cô về.” Lâm Thanh Diện nói.
Trương Tuyết có chút bất ngờ, cô vốn cho rằng Lâm Thanh Diện không tin những lời cô nói, dù sao chuyện cao nhân thu nhận đồ đệ, chỉ có người gần thôn biết, họ sẽ không nói cho người ngoài.
Hơn nữa dù cho nói rồi, những người tới du lịch đa số đều sẽ không tin.
“Anh trai, lẽ nào anh không sợ tôi lừa anh sao?” Trương Tuyết nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện hỏi.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Cô là một cô gái yếu đuối, có thể lừa tôi cái gì chứ, hơn nữa chuyện cao nhân thu nhận đồ đệ mà cô nói, tôi cũng từng nghe qua, thực ra lần này tôi tới là vì chuyện này.”
Trương Tuyết vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lâm Thanh Diện lại từng nghe nói chuyện cao nhân thu nhận đồ đệ này.
“Ngược lại là cô, dẫn một người đàn ông như tôi về, cô không sợ tôi có ý đồ gì sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Ánh mắt của Trương Tuyết lập tức trở nên kiên định, nói: “Anh là một người tốt, tôi tin tưởng anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, bằng không lúc này anh đã không ra tay cứu chúng tôi.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, không nói gì nữa.
Một lúc sau, xe lái đến trước thôn, Lâm Thanh Diện và Trương Tuyết xuống xe.
“Anh Lâm Thanh Diện, đây chính là thôn của chúng tôi.” Trương Tuyết nói.
Lâm Thanh Diện vừa nhìn thôn nhỏ dưới chân núi, nhìn thấy ở gần đó có khói bếp, trong lòng nghĩ nơi rằng tuy lạc hậu, nhưng cuộc sống thanh bình yên tĩnh hơn thành phố nhiều.
“Có thể nói cho tôi kĩ hơn về việc cao nhân thu nhận đồ đệ không?” Lâm Thanh Diện nhìn Trương Tuyết ở bên cạnh, hỏi.
Vì lúc nãy ở trên xe đông người, Lâm Thanh Diện không hỏi nhiều.
Trương Tuyết lập tức kể cho Lâm Thanh Diện về truyền thuyết cao nhân nhận đồ đệ lưu truyền trong thôn.
Hóa ra truyền thuyết cao nhân nhận đồ đệ đã lưu truyền trong thôn của họ và mấy thôn lân cận hơn trăm năm nay rồi.
Thời gian này trùng khớp với thời gian mấy người Tần tiên sinh đến trái đất.
Từ hơn trăm năm trước, đã tự xưng là người được cao nhân trong núi truyền dạy xuống núi đến các thôn khám bệnh cứu người, đồng thời tìm kiếm những đứa trẻ hoặc những thanh niên trẻ tuổi có tư chất nhận làm đồ đệ, đưa vào trong núi bồi dưỡng.
Ban đầu mọi người đều cảm thấy người được gọi là cao nhân kia là kẻ lừa đảo, nhưng khi cao nhân này thể hiện y thuật đỉnh cao cũng cách làm như thần tiên, những người trong thôn này đã tin những lời cao nhân nói.
Theo như lời của những người già trong thôn, vị cao nhân này thậm chí có bản lĩnh cải tử hoàn sinh.
Sau đó người trong thôn đều vội vã đưa con mình đến trước mặt cao nhân, để cao nhân nhận làm đệ tử.
Nhưng tiêu chuẩn chọn đệ tử của cao nhân vô cùng nghiêm khắc, xung quanh nhiều thôn như vậy, mỗi lần xuống núi nhận đệ tử, nhiều nhất là nhận hai đến ba người, nếu như gặp phải người không có tư chất, cao nhân chỉ xem bệnh cho họ, sau đó quay lại núi.
Những việc này đã tương truyền hơn trăm năm ở những thôn dưới chân núi này rồi.
Hơn nữa về sau này, những đồ đệ của vị cao nhân nọ đều có thành tựu, những người trong thôn nhìn thấy thành tựu của họ xong, càng chắc chắn tin vào chuyện cao nhân đắc đạo.
Chỉ là những năm gần đây cao nhân rất ít khi xuống núi, họ mỗi năm đều xuống thông nhận đồ đệ, đều là cử đồ đệ của mình đi, đến cả những người già trong thôn, mấy năm gần đây cũng rất ít gặp được cao nhân.
Từ ban đầu cao nhân đã dặn dò những người trong thôn, bảo họ không được lan truyền việc này ra ngoài, nếu không sẽ bị trừng phạt.
Những người trong thôn luôn giữ kín miêng, trước này chưa từng nói với người ngoài.
Đương nhiên, dù cho vô cùng giữ lời, thì hơn trăm năm qua đi, cũng sẽ có vô vàn nguyên nhân để nói việc này ra ngoài.
Ví dụ như lần này Lâm Thanh Diện cứu Trương Tuyết, Trương Tuyết mới nói chuyện này với Lâm Thanh Diện.
Cho nên ở bên ngoài tuy rằng trong ai biết chuyện núi Tần Lĩnh có cao nhân, nhưng cũng không phải tuyệt đối, những người biết tin và tin tưởng vào chuyện này, có lúc sẽ ôm mộng bái sư, đến đây mong có thể bái cao nhân làm sư phụ.
Lâm Thanh Diện sau khi nghe Trương Tuyết nói xong, căn bản đã chắc chắn người được gọi là cao nhân, chính là thủ vệ thứ tư của Tần tiên sinh.
“Đệ tử của vị cao nhân này lúc xuống núi thu nhận đồ đệ thường là vào lúc nào?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Lần này anh tới rất đúng lúc, theo như lúc trước đệ tử cao nhân xuống núi, chắc là không quá vài hôm, họ sẽ lại vào trong thôn.” Trương Tuyết trả lời.
Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: “Những ngày này, tôi làm phiền cô rồi, nhưng tôi sẽ trả phí ăn ở.”
Vì cân nhắc đến tình hình trong thôn, lúc Lâm Thanh Diện đến, đã cầm theo ít tiền mặt, dùng như vậy cũng tiện.
Bây giờ trong túi của anh, có cả xấp tiền, không lo không đủ tiêu.
“Anh Lâm Thanh Diện quá khách khí rồi, lần này anh cứu tôi, tôi cảm ơn anh còn không kịp, sau có thể thu tiền của anh.” Trương Tuyết nói.
Lâm Thanh Diện thấy Trương Tuyết nói như vậy, chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, Trương Tuyết đưa Lâm Thanh Diện đến trước một căn nhà được coi là ngăn nắp, trên đường tới đây, không ít người nhìn Trương Tuyết dẫn theo Lâm Thanh Diện, đều hỏi đây có phải bạn trai Trương Tuyết không, khiến cô đỏ bừng mặt.
Trương Tuyết đẩy cửa nhà, nhìn vào bên trong, Lâm Thanh Diện cũng đi theo vào.
Hai người vừa đi vào trong đã nghe thấy tiếng cãi nhau từ bên trong vọng ra.
Trương Tuyết thấy tình hình, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng chạy vào trong phòng.
“Đồ thối tha, tôi nó cho cô hay, hôm nay nhất định phải bắt Trương Tuyết nhà mấy người đi phục vụ lão đại của chúng tôi, bằng không chúng tôi đập nhà mấy người!”