Trong cửa một mảnh đen kịt, nhưng có con thú lớn nguy hiểm đang ẩn náu, chỉ cần nhìn một cái liền khiến cho người ta cảm thấy bên trong ẩn chứa vô vàn mối nguy.
Lâm Thanh Diện trực tiếp phóng ra thần niệm của mình, thăm dò bên trong môn, nhưng điều anh không ngờ tới chính là, thần niệm của anh vừa lướt qua tảng đá kia liền bị một lực cực lớn cản lại, rất khó để tiến lên trước.
Thứ gây cản trở thần niệm của anh tiến lên là một loại lực khá quỷ dị, loại lực này có hiệu quả ăn mòn lòng người, chỉ sau khi tiếp xúc với nó một thời gian ngắn, anh liền cảm giác cả người đều trở nên cáu kính.
Nếu như đoán không sai, đây chính là sát khí mà Lục Diên Thọ nói tới.
Trong lòng anh sinh ra một tia e ngại với Tần Trường Sinh, chỉ một tia sát khí lưu lại sau khi ông ta chết đi vậy mà cũng kinh khủng như thế.
Phải biết rằng Lâm Thanh Diện đã là cao thủ Hóa Cảnh đỉnh phong, sức chống cự tương đối mạnh với nhiều thứ, nhưng chỉ vẻn vẹn vài giây đồng hồ tiếp xúc với sát khí này, liền có cảm giác bị ăn mòn, đủ để thấy nó khủng khiếp cỡ nào.
Với lại, Tần Trường Sinh đã chết đi nhiều năm như vậy, sát khí trong mộ bây giờ đã yếu hơn nhiều so với lúc trước.
Xem ra có thể từ Thương Nguyên Giới chạy trốn tới trái đất thì Tần Trường Sinh này cũng không phải người đơn giản.
Lục Diên Thọ nhìn chằm chằm vào sau cửa đá, trên mặt lộ ra tia cảm khái, sau đó chỉ tay một cái, một vệt sáng xuất hiện, bắn vào sau cửa đá.
Đám người thuận theo tia sáng, nhìn thấy một dãy hàng làng rất dài phía sau cửa.
Tia sáng kia trực tiếp khắc vào phía trên bức tường, như một cái đèn điện, một mực tỏa ánh hào quanh, đám người có thể thấy rõ được tình trạng bên trong.
Tất cả đều có chút thán phục bản lĩnh cao cường của Lục Diên Thọ, khả năng hiện tại của ông ta trong mắt người bình thường chẳng khác thần tiên là bao.
"Sát khí trong ngôi mộ này tràn lan, nhưng các người vừa uống đan dược mà tôi đưa, cho nên sẽ không bị sát khí ăn mòn, có điều phải nhớ đừng dùng thần niệm hoặc tinh thần lực đi dò xét tình huống trước mặt, sát khí này có thể thông qua thần niệm và tinh thần lực để tiến hành ăn mòn người." Lục Diên Thọ vừa lên tiếng, ánh mắt liền hướng về phía Lâm Thanh Diện, lời này rõ ràng đang nói với anh.
Lâm Thanh Diện thành thật gật đầu, vừa rồi anh cũng cảm thấy được uy lực của sát khí này.
"Bây giờ chúng ta đi vào thôi."
Không tiếp tục do dự nữa, Lục Diên Thọ dẫn đầu đi vào trong một.
Đám người lập tức đuổi theo, trên mặt đều mang theo vẻ tò mò khó giấu.
Đi dọc hành lang đến cuối cùng, mọi người thấy có hai lối rẽ xuống hiện trước mặt, Lục Diên Thọ xe nhẹ chạy đường quen đi vào con đường bên trái, giống như thường xuyên tới nơi này vậy.
Lúc đầu, Lâm Thah Diện cho là những ngôi mộ giống như vậy, nhất định sẽ có cơ quan, bọn họ phải trải qua muôn vàn nguy hiểm mới đến được khu vực trung tâm.
Nhưng mà bọn họ một đường đi tới cũng không có đụng phải bất kỳ cơ quan hay cạm bẫy nào, Lục Diên Thọ cứ như biết nơi này không có cơ quanh, bước chân vô cùng nhanh.
Sau đó Lâm Thanh Diện mới hiểu ra, Tần Trường Sinh cũng không phải hoàng đế vương gia trong thời cổ đại của nước C, không có thói quen tạo cơ quan ở huyệt mộ của mình.
Với cả khi ông ta còn sống gần như sánh vai với Tiên nhân, chỉ riêng phương pháp này tiến vào huyệt mộ, người bình thường còn không nghĩ ra chứ nói chi đến đi trộm mộ.
Nếu không phải Lục Diên Thọ mở cái cửa đá này ra, ngay cả Lâm Thanh Diện đạt được đến cao thủ Hóa Cảnh đỉnh phong cũng không nhìn ra được vách đá kia lại có thể biến thành của đá.
Với cả sát khí tồn tại trong huyệt mộ này còn khủng khiếp hơn sơ với tất cả các cạm bẫy, cơ quan. Nếu không phải Lục Diên Thọ cho bọn họ đan dược có thể chống lại sát khí, thì cho dù Hóa Cảnh đỉnh phong như Lâm Thanh Diện đều gánh không được sự ăn mòn của sát khí.
Cho nên có thể giải thích được vì sao Tần Trường Sinh không cần bố trí cạm bẫy, cơ quan trong mộ huyệt của mình.
Dọc theo con đường tới cuối cùng, tất cả mọi người đều thấy một không gian thoáng đạt, Lục Diên Thọ lần nữa thi triển chiêu thức của mình, thắp sáng toàn bộ không gian,
Đây là một sảnh vuông đại khái mấy trăm mét vuông, bên trong được xây dựng tương đối to lớn huy hoàng, cho người ta cảm giác như ở hoàng cung.
Đám người bị khí thế phòng khách này làm cho rung động, không nhịn được nhìn quanh bốn phía.
Phòng khách này trưng bày rất nhiều thứ, đủ loại rương, không biết bên trong chứa cái gì.
Ở vị trí trung tâm, đám người có thể nhìn thấy ở đó đặt một chiếc giường đá, trên giường đá có một cái xác.
Cái xác này hoàn hảo không chút tồn tại, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu bị sấy khô, giống như là một người đang ngủ thiếp đi, chỉ là trên người của người này đã không còn bất kỳ hơi thở nào.
Lâm Thanh Diện phán đoán, cái xác nằm trên giường kia hẳn là Tần Trường Sinh.
Không ngờ đã hơn một trăm năm, thi thể Tần Trường Sinh vẫn như cũ, hoàn hảo không chút tổn hại. Không biết khi còn sống thực lực của ông ta rốt cuộc đã đạt được đến dạng nào.
Lục Diên Thọ nhìn thấy cái xác trên giường xong thì cả người đều trở nên kích động, không biết bởi vì tình cảm năm đó ông đi theo Tần Trường Sinh, hay là vì nguyên nhân khác.
"Sư phụ, nơi này đặt rất nhiều rương, thứ mà sư phụ muốn tìm, có phải ở trong một trong số chúng không?" Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Lục Diên Thọ hỏi một câu.
Lục Diên Thọ nhìn cũng không buồn nhìn nhưng cái dương đó, mở miệng nói: "Thứ mà ta muốn tìm hẳn là nằm trên cái xác kia."
Tất cả mọi người đều nhìn sang cái xác, không biết rốt cuộc là trên cái xác đó có đồ vật thế nào.
Lục Diên Thọ đi về phía giường đá, tất cả mọi người đều lên tinh thần, giờ giờ phút phút cảnh giác nguy hiểm có thể bất ngờ xảy ra chung quanh.
Đến trên giường đá, ánh mắt Lục Diên Thọ đột nhiên trở nên có chút cổ quái, dường như ông ta có một cảm xúc khác lạ đối với cái xác này.
Lâm Thanh Diện chú ý tới biến hóa nhỏ này của Lục Diên Thọ, trong lòng dấy lên tia kỳ quái, nghĩ thầm cho dù sư phụ tưởng nhớ đến quãng thời gian đi theo Tần Trường Sinh thì cũng không nên toát ra cảm xúc như vậy đối với một cái xác mới đúng.
Lục Diên Thọ nhìn chằm chằm cái xác hồi lâu, vậy mà vươn tay, sờ lên mặt cái xác đó.
Điều này khiến cho mọi người mở to mắt ra nhì, hoàn toàn không ngờ được Lục Diên Thọ lại làm ra hành động như vậy.
"Sư phụ, thế nào là sao? Chẳng lẽ ông ta... và cái xác này khi còn sống từng có xích mích gì không thể nói?" Giang Tiểu Nhu nhỏ giọng thì thầm một câu, gương mặt đều là vẻ hóng hớt.
Bạch Chỉ trừng cô một cái, bảo cô ngậm miệng.
Bàn tay Lục Diên Thọ vuốt ve trên mặt cái xác kia, xem ra đúng là có chút tình cảm khác thường với cái xác này, nhưng Lâm Thanh Diện có thể lĩnh hội ra, tuyệt đối không giống như Giang Tiểu Nhu nghĩ.
Anh cảm giác khi Lục Diên Thọ nhìn chằm chằm vào cái xác này, dường như đang nhìn vào mình vậy.
Đúng lúc này, ở trong sảnh lớn đột nhiên truyền tới một tiếng gào thét, ngay sao đó, một bóng đen không biết từ đâu chui ra, nhanh chóng vọt về phía Lục Diên Thọ.
"Sư phụ, cẩn thận!" Lâm Thanh Diện nhanh chóng hô một tiếng về phía Lục Diên Thọ.