Rể Quý Trời Cho

Chương 1058: Đây cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt




Vương Kiếm thấy Lâm Thanh Diện đồng ý liền cười khẩy, nghĩ thầm rằng cuối cùng mình cũng có cơ hội dạy dỗ Lâm Thanh Diện, luận bàn lần này cùng Lâm Thanh Diện, mình nhất định phải để cho mọi người biết, tên đệ tử mà sư phụ khen ngợi chẳng đáng một xu trước mặt mình!

Giang Tiểu Nhu thấy Lâm Thanh Diện đồng ý lập tức nói thầm một câu: "Có phải anh bị ngốc không vậy, chỉ cần anh không đồng ý thì anh vẫn có thể làm đại sư huynh, giờ đồng ý thì Vương Kiếm sư huynh vừa ra tay là vị trí đại sư huynh anh còn chưa ngồi nóng đít đã bị cướp lại rồi.”

Bạch Chỉ cũng có chút lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện, vừa rồi bầu không khí giữa hai người vẫn còn giương cung bạc kiếm, bây giờ Lâm Thanh Diện nhận lời khiêu chiến, Vương Kiếm nhất định sẽ không nương tay.

"Tuy nói thì nói vậy nhưng vị trí đại sư huynh này từ trước đến nay đều dựa vào thực lực để ngồi lên, không biết sư phụ nghĩ gì mà chứ nhất nhất để Lâm Thanh Diện làm sư huynh nữa, như vậy chẳng phải khiến anh trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao?" Bạch Chỉ nhỏ giọng nói một câu.

Giang Tiểu Nhu quay đầu nhìn cô một cái, cười xấu xa nói: "Sư tỷ, chị đang quan tâm anh ta đấy à?"

Bạch Chỉ lập tức trừng mắt với cô ta nói: "Nếu em còn nói bậy thì trả lại mấy cuốn truyện tranh em lấy ở chỗ chị đây."

Giang Tiểu Nhu cười hắc hắc, nói: "Không nói không nói nữa, trong lòng chúng ta tự biết là được rồi."

Lời này của cô ta lại càng khiến Bạch Chỉ thêm tức giận, nhưng cô cũng hết cách, đành phải quay đầu ngó lơ cô ta.

Các sư huynh đệ còn lại cũng không ngờ Thanh Diện lại nhận lời khiêu chiến, có điều họ không giống với Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu, họ rất muốn chứng kiến cảnh Vương Kiếm cùng Lâm Thanh Diện đánh nhau.

"Lá gan của tên Lâm Thanh Diện này cũng lớn thật đấy, Vương Kiếm Sư huynh khiêu chiến mà cũng dám nhận, Vương Kiếm Sư huynh là cao thủ Hóa Cảnh trung kỳ rồi, thực lực như vậy liệu có mấy người có thể đánh thắng chứ.”

"Vương Kiếm sư huynh cũng không phải hẳn là căm thù Lâm Thanh Diện gì lắm đâu, cho dù giao thủ thì trong quá trình, Vương Kiếm sư huynh cũng sẽ không hạ sát chiêu nhưng chắc chắn sẽ đánh một trận nhớ đời.”

"Chưa biết chừng, Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, anh ta sợ về sau Vương Kiếm Sư huynh lại nhằm vào mình nên lần này mới đồng ý khiêu chiến, bị đánh bây giờ đỡ hơn nhiều so với bị nhằm vào sau này.”

Mọi người nhao nhau bàn tán, sau đó họ nhanh chóng nhường chỗ cho Lâm Thanh Diện cùng Vương Kiếm tiện giao thủ.

Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rõ thực lực của Vương Kiếm cho nên đều đứng tương đối xa, tránh cho bị ảnh hưởng.

Bạch Chỉ đi tới bên cạnh Lục Diên Thọ, hỏi: "Sư phụ, người làm vậy chẳng phải là đẩy Lâm Thanh Diện vào hố lửa sao? Chẳng lẽ người làm vậy là vì muốn tôi luyện anh ta?”

Lục Diên Thọ nở nụ cười, nói: "Con nói ngược rồi, thực ra ta muốn tôi luyện Vương Kiếm."

Bạch Chỉ sửng sốt, không rõ Lục Diên Thọ nói vậy có ý gì, Vương Kiếm rõ ràng đã có thực lực của Hóa Cảnh trung kỳ rồi còn bảo Lâm Thanh Diện đến tôi luyện, phải chăng có chút không được thích hợp cho lắm không?

Lục Diên Thọ hiểu được nghi hoặc trong lòng cô nên cười nói: "Cứ xem đi đã, lát nữa thôi là con sẽ hiểu vì sao ta lại làm như vậy.”

Bạch Chỉ gật gật đầu, tập trung vào Lâm Thanh Diện và Vương Kiếm đang đứng giữa sân.

Vương Kiếm đứng đối diện Lâm Thanh Diện, nét mặt vô cùng tự tin nói: "Lâm Thanh Diện sư đệ, lát nữa nếu cậu cảm thấy chịu hết nổi thì hãy nhanh chóng nhận thua, đó cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt cả.”

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Đa tạ Vương Kiếm Sư huynh quan tâm, có điều đây cũng là lời mà tôi muốn tặng cho huynh, nếu lát nữa anh hết chống đỡ nổi thì cũng có thể trực tiếp nhận thua, đó cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt cả.”

Lâm Thanh Diện nói rất nghiêm túc, bởi vì thực lực Hóa Cảnh trung kỳ có mạnh thế nào đi nữa thì cũng không thắng nổi Hóa Cảnh đỉnh phong, huống chi thứ mà Lâm Thanh Diện tu luyện còn là Huyền Kình.

Nhưng Vương Kiếm thì không hề biết thực lực của Lâm Thanh Diện, cho nên nghe anh nói vậy liền cho rằng Lâm Thanh Diện đang khiêu khích mình.

Anh ta hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người đột nhiên bùng nổ, nói: "Hy vọng lát nữa cậu vẫn còn nói được câu đó!”

Tiếp theo thân hình của anh ta liền bộc phát lao về phía Lâm Thanh Diện, tốc độ cực nhanh, mắt thường không thể nhận ra nữa.

Mọi người chỉ nhìn thấy một tàn ảnh lóe lên, tiếp theo thân hình của Vương Kiếm đã xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Diện.

"Quyền cước không có mắt, sư đệ, đắc tội!"

Vương Kiếm đấm một đấm mang theo sức mạnh phá trời diệt đất về phía Lâm Thanh Diện, anh ta muốn trực tiếp đánh ngã Lâm Thanh Diện để Lâm Thanh Diện biết được sự đáng sợ của Hóa Cảnh trung kỳ.

Mọi người thấy Vương Kiếm vừa ra tay đã xuất ra khí thế như vậy liền hoảng sợ, trong lòng không khỏi thương tiếc cho Lâm Thanh Diện một chút.

Lâm Thanh Diện nheo mắt nhìn nắm đấm của Vương Kiếm, sau đó nhẹ nhàng vung tay lên, một sức mạnh cực lớn xuất hiện, trực tiếp cản nắm đấm của Vương Kiếm lại.

Vương Kiếm biến sắc, hoàn toàn không ngờ một cú vung tay nhẹ nhàng của Lâm Thanh Diện lại có sức mạnh lớn như vậy, trong ánh mắt ngập tràn sự khiếp sợ.

Anh ta vội lùi về sau, sau đó sức mạnh trong cơ thể lưu chuyển, hét lớn một tiếng sau, tung một cú chưởng về phía Lâm Thanh Diện.

Hư ảnh của một bàn tay xuất hiện, trực tiếp bao trùm lên cả người Lâm Thanh Diện khiến anh không còn chỗ nào để trốn tránh.

Lâm Thanh Diện giơ tay chỉ một cái thì có một đạo hào quang xuất hiện, ngay sau đó một đạo kiếm khí trực tiếp xuyên thủng bàn tay đó.

"Sư huynh, tôi thích đánh sáp lá cà hơn, đắc tội rồi!”

Lâm Thanh Diện cười nói với Vương Kiếm một câu, sau đó liền bay vọt tới chỗ Vương Kiếm.

Mọi người chỉ thấy một giây trước, Lâm Thanh Diện vẫn còn đang ở đằng xa vậy mà kết quả là một giây tiếp theo đã xông tới trước mặt Vương Kiếm.

Vương Kiếm cũng nheo mắt lại, cảm giác Lâm Thanh Diện giống như di đến trước mặt mình chỉ bằng một cái chớp mắt nên trong lòng tràn đầy kinh hãi.

Anh ta nôn nóng ra tay ngăn cản đòn công kích của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đánh một quyền tới, anh ta dùng cánh tay ngăn cản, một cỗ sức mạnh cường đại phân tán ra xung quanh còn anh ta thì bay thẳng ra phía sau.

Lâm Thanh Diện cũng không chần chờ, trực tiếp theo sau, rồi lại đạp tới một cước đạp, trong lúc bối rối, Vương Kiếm đã tránh né sau đó xuất chưởng với Lâm Thanh Diện, nhưng lại bị Lâm Thanh Diện nắm chặt cổ tay và quật mạnh xuống đất.

Toàn thân Vương Kiếm đập mạnh xuống đất tạo ra một cái hố, còn các khớp xương thì như muốn rụng rời.

Tất cả mọi người giật mình hô lên một tiếng, hoàn toàn không ngờ Hóa Cảnh trung kỳ như Vương Kiếm lại bị bị Lâm Thanh Diện đánh ngã như vậy.

Giang Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn cảnh tượng ấy rồi vội vàng quay sang nhìn Lục Diên Thọ, hỏi: "Sư phụ, Lâm Thanh Diện lợi hại như vậy sao, ngay cả Vương Kiếm Sư huynh cũng không phải là đối thủ của anh ta, rốt cuộc thực lực của anh ta đã đạt tới ngưỡng nào rồi?”

Mọi người nghe Giang Tiểu Nhu nói vậy cũng đều quay sang nhìn Lục Diên Thọ, biểu hiện thực lực của Lâm Thanh Diện thật sự khiến bọn họ quá mức bất ngờ.

Trên mặt Lục Diên Thọ nở một nụ cười tươi rói, nói: "Thực lực của Lâm Thanh Diện đã đạt tới Hóa Cảnh đỉnh phong, có lẽ chỉ còn một bước nữa là đạt tới Thần Cảnh.”

Lời này vừa được nói ra liền khiến tất cả mọi người im lặng.

Ngay cả Vương Kiếm đang nằm trên mặt đất cũng ngẩn người theo.

Gã sư đệ mà mình hoàn toàn không xem ra gì đã đạt được thực lực mạnh đến vậy rồi sao?