Rể Quý Trời Cho

Chương 1040: Vậy Cũng Chỉ Có Thể Dùng Nắm Đấm Để Giải Quyết




Lâm Thanh Diện xách Trương Vỹ ra khỏi phòng, đi đến giữa sân, Trịnh Tú Tú thấy vậy thì vội vàng cầm những tài liệu vay tiền kia của mình lên, cùng đi theo ra ngoài.

“Anh trai, em biết sai rồi, cầu xin anh tha cho em, sau này em cũng không dám nữa, em cam đoan với anh, sau này em tuyệt đối không đến tìm Trịnh Tú Tú gây phiền phức nữa.” Trương Vỹ đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, bắt đầu cầu xin tha thứ với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện không hề để ý đến anh ta, vốn dĩ anh định trả hai tỷ tư thay Trịnh Tú Tú là coi như xong chuyện, nhưng bây giờ Trương Vỹ chủ động tìm đến cửa, tiền này lại là chính anh ta dùng giấy chứng minh nhân dân của Trịnh Tú Tú vay, tất nhiên tự anh ta phải trả tiền rồi.

Trịnh Tú Tú đi ở đằng trước dẫn đường cho Lâm Thanh Diện, nơi Trương Vỹ vay nặng lãi ở ngay tại trong Thôn Thành Trung, cách nơi này không xa.

Lâm Thanh Diện xách Trương Vỹ giống như xách một con gà vậy, thoạt nhìn không tốn chút sức lực nào, mặc cho Trương Vỹ giãy giụa thế nào, đều không thể thoát khỏi bàn tay của Lâm Thanh Diện.

Răng trong miệng Trương Vỹ bị đánh rớt một nửa, vừa đi trong miệng vừa không ngừng chảy máu, khiến cho khắp nơi trên người anh ta đều là máu.

Không ít người của Thôn Thành Trung nhìn thấy cảnh này đều giật mình kêu lên, còn tưởng rằng Lâm Thanh Diện là tên cuồng giết người nào, sợ hãi vội vàng tránh né.

Chỉ trong chốc lát, Trịnh Tú Tú đã dẫn hai người Lâm Thanh Diện và Trương Vỹ đến trước cửa một Tứ hợp viện, đồng thời nói với Lâm Thanh Diện, những người cho vay nặng lãi kia đều ở trong Tứ hợp viện này.

Tổ chức cho vay nặng lãi này cũng không chính quy, chính là một vị đại ca xã hội đen của Thôn Thành Trung mang theo một đám đàn em của mình tổ chức, ngay cả tư cách cho vay cũng không có.

Trên đường đến đây, Trịnh Tú Tú đã nói tin tức liên quan đến vị đại ca kia cho Lâm Thanh Diện biết.

Biệt hiệu của người kia là Lão Lang, là một người từng trải đã lăn lộn bên ngoài rất nhiều năm, bởi vì lòng dạ độc ác, làm việc không từ thủ đoạn, làm không bao lâu đã giải quyết một đám thế lực nhỏ ở Thôn Thành Trung, bên dưới cũng tụ tập được một nhóm đông đảo đàn em đi theo hắn ta.

Trịnh Tú Tú thoáng nhìn Lâm Thanh Diện, trên mặt mang theo chút do dự, sau đó lên tiếng hỏi: “Lâm Thanh Diện, chúng ta phải đi vào thật sao? Lão Lang chính là bá chủ một phương ở Thôn Thành Trung, ở nơi này căn bản không có ai dám chọc vào hắn ta, chúng ta cứ vào như vậy, đến lúc đó nếu như xảy ra chuyện, chỉ sợ muốn chạy cũng không chạy kịp rồi.”

Thật ra cô ta muốn nói với Lâm Thanh Diện, Lão Lang có nhiều đàn em, chỉ hai người bọn họ xông vào rất không an toàn.

Lâm Thanh Diện có bối cảnh to lớn, muốn tìm vài người cũng không khó lắm, vì vậy cô ta muốn Lâm Thanh Diện tìm thêm vài người rồi lại đến tìm Lão Lang nói chuyện số tiền cho vay kia.

Lâm Thanh Diện cười với Trịnh Tú Tú, lên tiếng: “Yên tâm đi, một mình tôi là đủ rồi, bọn họ không gây ra được sóng gió gì.”

Thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Trịnh Tú Tú cũng chỉ đành gật đầu, hít sâu một hơi, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, đi vào bên trong Tứ hợp viện.

Đẩy cửa ra, một đám người xăm trổ mặc áo sát nách bên trong Tứ hợp viện đang ngồi uống bia ăn thịt nướng, vô cùng náo nhiệt.

Mà ngồi trong đám người này, người đàn ông có dáng người cao lớn, thoạt nhìn vẻ mặt hung tợn độc ác, chính là Lão Lang.

Mọi người đang ăn rất vui vẻ, nhìn thấy có người đẩy cửa đi vào, lập tức quay đầu nhìn sang.

Lão Lang liếc nhìn ba người đi đến, sau khi nhìn thấy cả người Trương Vỹ đều là máu, hai mắt chợt nheo lại.

“Trịnh Tú Tú, không ngờ cô lại sẽ chủ động đến nơi này của chúng tôi? Sao vậy, cô là gom đủ tiền đến trả, hay là đã suy nghĩ thông suốt, cuối cùng quyết định để lão đại của chúng tôi sung sướng rồi?” Một thanh niên tóc vàng ngồi bên cạnh lão Lang cười cợt nói với Trịnh Tú Tú.

Trên mặt Trịnh Tú Tú tràn đầy sợ hãi, sau khi nghe thấy lời tóc vàng nói, vội vàng lên tiếng: “Hôm nay tôi đến là để nói chuyện vay nặng lãi kia.”

Lâm Thanh Diện dứt khoát đẩy Trương Vỹ ngã xuống mặt đất, liếc nhìn mọi người, cất lời: “Ai là Lão Lang?”

Tóc vàng kia đứng dậy, nhìn dáng vẻ không để bọn họ vào trong mắt của Lâm Thanh Diện, cũng trưng ra nét mặt khó chịu, mắng chửi: “Mẹ nhà mày, mày là ai mà cũng dám gọi thẳng biệt hiệu của lão đại bọn tao, mày chán sống nên đến đây gây phiền phức với bọn tao hả?”

Nói xong, gã ta đi về phía Lâm Thanh Diện, vươn tay định đẩy Lâm Thanh Diện một cái.

Lâm Thanh Diện lập tức giơ chân đá lên người gã ta, đạp gã ta ngã bò trên mặt đất, trông hệt một con cóc.

Mọi người thấy Lâm Thanh Diện không nói hai lời đã ra tay, sắc mặt đều thay đổi, lập tức đứng cả dậy, không ít người còn cầm chai rượu lên, tỏ ra giận dữ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện.

Lúc này Lão Lang đứng dậy, sau khi nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, lên tiếng: “Tao là Lão Lang, mày là ai? Đến chỗ này làm gì?”

Lâm Thanh Diện chuyển mắt nhìn lên trên người Lão Lang, trả lời: “Tôi đến xử lý chuyện vay nặng lãi của cô ta.”

Tóc vàng bị Lâm Thanh Diện đạp một phát rạp xuống đất kia cắn răng đứng dậy, hô lớn: “Đại ca, vậy mà tên ngu xuẩn này dám ra tay với em, anh mau để các anh em đè hắn lại, em muốn đánh hắn một trận tàn nhẫn!”

Lão lang cũng không để ý đến lời nói của tóc vàng, hắn ta nhìn ra Lâm Thanh Diện không phải người bình thường, vì vậy không lập tức cho người của mình ra tay với Lâm Thanh Diện.

“Sao vậy, mày đến trả tiền thay cô ta?” Lão Lang nói.

Lâm Thanh Diện lắc đầu, đưa tay chỉ vào Trương Vỹ trên mặt đất, cất lời: “Trước đó cô ta vay nặng lãi là người này dùng giấy chứng minh nhân dân của cô ta vay, tất cả tiền đều là người này tiêu, không liên quan đến cô gái này, sau này các anh đòi tiền thì tìm anh ta đòi, đừng làm khó cô gái này nữa.”

Sau khi Lão Lang nghe thấy lời Lâm Thanh Diện nói, trên mặt lập tức nở một nụ cười chế giễu, nói: “Ông đây cần gì quan tâm tiền là do ai tiêu? Nơi này của bọn tao lưu lại thông tin giấy chứng minh nhân dân của Trịnh Tú Tú, vì vậy số tiền này phải do Trịnh Tú Tú trả, nếu cô ta không trả nổi, vậy lấy thân gán nợ.”

“Nếu mày có tiền thì trả hết thay cô ta cũng được, mày đến đây nói với tao bảo tao tìm tên ngu ngốc này đòi tiền, là đến chọc cười sao?”

Trịnh Tú Tú tuổi trẻ xinh đẹp, Lão Lang đã có ý với Trịnh Tú Tú từ lâu rồi, hắn ta cũng biết số tiền kia là Trương Vỹ vay, nhưng vì để có được Trịnh Tú Tú, hắn ta vẫn luôn ép Trịnh Tú Tú trả tiền, chỉ cần Trịnh Tú Tú không gánh nổi, vậy bản thân có thể thành công rồi.

Bây giờ Lâm Thanh Diện đột nhiên xuất hiện bảo hắn ta đi tìm Trương Vỹ đòi tiền, tất nhiên hắn ta sẽ không làm theo.

Lâm Thanh Diện thấy Lão Lang không để mắt đến mình, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Theo ý của anh, dù biết số tiền này là Trương Vỹ vay, cũng vẫn muốn tìm Trịnh Tú Tú đòi tiền?”

Lão Lang cười cợt, nói: “Cũng có thể nói như vậy, tên ngu ngốc trên mặt đất này là một con bạc, tao hiểu rõ tình huống của anh ta, nếu anh ta có thể lấy ra tiền, lợn lái cũng có thể trèo cây.”

Ánh mắt Lâm Thanh Diện híp lại, hỏi: “Cho nên các anh thà rằng hủy hoại một cô gái, cũng phải ép khoản nợ không nên có này lên trên người cô ta?”

Sắc mặt Lão Lang cũng sầm lại, lên tiếng: “Nhóc con, đừng cho rằng tao khách khí nói mấy câu với mày là bọn tao sợ mày, tao gặp nhiều người xen vào chuyện của người khác như mày rồi, nếu mày có tiền, vậy mau mau trả hết thay cô ta, nếu không có tiền, còn nhất định muốn ở nơi này lắm miệng, vậy cũng đừng trách những anh em này của tao không khách khí!”

Lâm Thanh Diện cười nói: “Được rồi, nếu đã như thế, vậy cũng chỉ có thể dùng nắm đấm để giải quyết.”

- -------------------