Đội trưởng đội an ninh hoàn toàn không nghĩ tới sếp mình lại tức giận như vậy, toàn thân cảm thấy mơ hồ.
Anh ta lo lắng nhìn Trâu Minh Vũ, nơm nớp lo sợ nói: “Sếp, tôi, tôi cũng không biết nữa.”
“Không biết cái con mẹ mày? Đụng tới chuyện như vậy anh không thể theo tôi xác nhận một chút sao? Còn đi đắc tội với ngài Lâm, khiến cho ngài Lâm gọi tôi tới đây sao?” Trâu Minh Vũ tức đến mức lồng ngực phập phồng liên hồi.
Mọi người xung quanh cũng đều không nghĩ tới chuyện thành ra như vậy, bọn họ vốn tưởng rằng ba người Lâm Thanh Diện thật là lẻn vào, cũng không nghĩ tới người phụ trách lại khách sáo với Lâm Thanh Diện như vậy.
Xem ra Lâm Thanh Diện thật sự là nhân vật lớn.
Quả nhiên là nhìn người không thể xem tướng mạo.
“Sếp, tôi biết sai rồi, về sau tôi nhất định sẽ xin chỉ thị của anh trước khi hành động.” Đội trưởng đội an ninh đuổi theo Trâu Minh Vũ nói.
“Xin chỉ thị cái rắm ấy! Qua chuyện hôm nay, anh nghỉ việc đi, tôi không cần người như anh làm việc!” Trâu Minh Vũ không chút khách khí mở miệng hét một câu.
Đội trưởng đội nhân viên an ninh sắc mặt đại biến, khẩn thiết cầu xin: “Sếp, xin anh cho tôi một cơ hội, lớn nhỏ cả nhà tôi đều trông cậy vào tôi, nếu tôi không có công việc này, người nhà tôi sẽ chết đói.”
Trâu Minh Vũ chau mày, nghĩ thầm, người này đã phải chịu áp lực lớn như vậy, vì cái gì còn không chịu cần cù làm việc, còn dễ tin người như vậy.
Anh ta định nói chuyện này không liên quan đến anh ta, và làm sai thì phải chịu phạt, nhưng ở phía sau, Lâm Thanh Diện mở miệng nói: “Không cần sa thải anh ta, trừng phạt để anh ta ghi nhớ lâu là được rồi, dù sao anh ta cũng không phải cố ý, chỉ là dễ tin lời người khác mà thôi.”
Trâu Minh Vũ thấy Lâm Thanh Diện cầu xin cho đội trưởng đội an ninh, vội cười nói: “Ngài Lâm, vẫn là ngài khoan hồng độ lượng, nếu ngài đã mở miệng, vậy thì tôi phạt anh một tháng tiền lương, ngài xem thế nào?”
“Có thể.” Lâm Thanh Diện trả lời.
Trâu Minh Vũ quay đầu nhìn về phía nhân viên an ninh, quát: “Còn không mau cám ơn ngài Lâm đi, nếu không phải ngài Lâm cầu xin cho anh, thì hôm nay tôi nhất định không tha cho anh đâu!”
Đội trưởng đội an ninh vội gật đầu, tràn đầy cảm kích nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Cám ơn ngài Lâm, đại ân đại đức của ngài Lâm, cả đời này tôi cũng không quên, trước kia là tôi u mê, người khác nói cái gì tôi cũng tin, về sau đụng tới những chuyện như thế này, tôi nhất định chú ý nhiều hơn.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, không nói gì nữa.
Trịnh Tú Tú lúc này mới hoàn toàn tin Lâm Thanh Diện không phải người tầm thường, anh thật sự không đơn giản, bởi vì người tổng phụ trách chương trình lại ở trước mặt Lâm Thanh Diện cúi đầu khom lưng, không dám có chút vi phạm.
Lâm Thanh Diện lợi hại như thế nào, cho dù không biết cụ thể, cũng có thể đoán ra đại khái.
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn về phía hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt, nếu hôm nay chỉ là bọn họ nói xấu anh lẻn vào sự kiện, anh có thể không đi so đo với loại tiểu nhân vật này.
Nhưng lúc ấy nghe Trịnh Tú Tú nói về trải nghiệm của cô ta, anh mới biết được Lý Tân Lan là người đáng giận cỡ nào.
Cho nên anh không tính bỏ qua, đối với kẻ ác, cho tới bây giờ Lâm Thanh Diện đều chưa từng mềm lòng.
“Hai người kia nói xấu chúng ta lẻn vào, hẳn là cố ý.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Trâu Minh Vũ giật mình hiểu được ý tứ của Lâm Thanh Diện, lúc này mở miệng nói: “Ngài Lâm, ngài yên tâm, loại người rắp tâm gây rối, cho dù bọn họ có mua vé vào, chúng tôi cũng sẽ không giữ loại tai hoạ ngầm ở trong này đâu, tôi sẽ xử lý chuyện này ngay.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, không nói gì nữa, lôi kéo Hứa Bích Hoài quay trở lại ngồi xuống sô pha.
Mấy người cùng ngồi ở hàng ghế VIP cao nhất với Lâm Thanh Diện, sau khi biết Lâm Thanh Diện là người không đơn giản, thấy Lâm Thanh Diện ngồi xuống, tính toán đến kết giao.
Trâu Minh Vũ mang theo một tốp nhân viên an ninh tới chỗ hai người Lý Tân Lan.
Hai người Lý Tân Lan và Tôn Thế Kiệt hai người đều đang hóng chuyện xảy ra ở hàng ghế VIP cao nhất, bởi vì bọn họ không có vé ở nơi đó, cho nên không có tư cách đến đó.
Bọn họ nhìn thấy nhân viên an ninh lại gần, đầu tiên là định dẫn ba người Lâm Thanh Diện đi khỏi, nhưng Lâm Thanh Diện vừa gọi một cú điện thoại, mọi người đợi một hồi lâu, lại thấy một người đàn ông trung niên đi tới, cho đội trưởng đội an ninh một cái tát.
Lúc thấy cảnh như vậy, hai người đều tỏ vẻ nghi hoặc, không biết là chuyện gì xảy ra.
“Tại sao người kia lại tát nhân viên an ninh nhỉ?” Tôn Chí Kiệt mở miệng hỏi một câu.
Lý Tân Lan cũng khó hiểu, theo lý mà nói nhân viên an ninh bắt lấy ba người Lâm Thanh Diện là xong việc, không biết tại sao lại thành ra như vậy.
“Mau nhìn đi, người đàn ông kia dẫn theo nhân viên an ninh đến chỗ chúng ta kìa.” Tôn Chí Kiệt nhìn thấy đám người Trâu Minh Vũ đi tới, vội nói một câu.
Lý Tân Lan tự hỏi trong lòng, lúc sau mắt sáng lên, mở miệng nói: “Người đàn ông kia chính là cấp trên của nhóm nhân viên an ninh, sở dĩ vừa rồi anh ta xuất hiện, chắc chắn là vì nhân viên an ninh thất trách, dám để mấy người Lâm Thanh Diện vào đây, cho nên muốn dạy dỗ một chút.”
“Mà hiện tại bọn họ lại đây, là bởi vì chuyện này là chúng ta nói cho bọn họ, cho nên bọn họ phải lại đây cảm ơn chúng ta.”
Tôn Chí Kiệt nghe thấy Lý Tân Lan nói vậy, cảm thấy cũng hợp lý, nhưng lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
“Tại sao nhân viên an ninh không đuổi Trịnh Tú Tú và mấy người kia đi nhỉ?” Tôn Chí Kiệt mở miệng hỏi.
Lý Tân Lan cũng không rõ vì sao không đuổi ba người Trịnh Tú Tú đi, nói: “Có thể là chuyện cảm ơn chúng ta quan trọng hơn, mặc kệ đi, dù sao bọn họ cũng không phải đến đuổi chúng ta đi.”
Một lát sau, Trâu Minh Vũ dẫn theo một đám nhân viên an ninh đi tới trước mặt Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt.
Lý Tân Lan đối với Trâu Minh Vũ cười nói: “Chúng tôi là người giúp các anh phát hiện ba tên trộm vào đây, các anh không cần phải cảm ơn đâu, chỉ cần cho chúng tôi ngồi xem biểu diễn ở hàng ghế VIP cao nhất là được rồi.”
Trâu Minh Vũ nghe Lý Tân Lan nói vậy, nhất thời nhíu mày, nghĩ thầm, đầu óc của cô gái này có tật xấu, vậy mà còn muốn được ngồi xem biểu diễn ở hàng ghế VIP cao nhất.
“Các người còn muốn chúng tôi cảm ơn hả? Hai người các ngươi cố ý nói xấu khách quý của chúng tôi, thiếu chút nữa tạo thành cục diện không thể vãn hồi, chúng tôi tới là hỏi các người một câu, các ngươi tự mình rời đi, hay là để người của chúng tôi đuổi đi?” Trâu Minh Vũ không khách khí nói.
Hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt nghe anh ta nói vậy thì trợn tròn mắt.
“Khách quý? Ba người bọn họ không phải lẻn vào sao? Như thế nào lại biến thành khách quý của các anh?” Lý Tân Lan khó hiểu hỏi.
“Tôi thấy hai người mới là lẻn vào đó, dám mở miệng nói người khác lẻn vào, nếu không phải người ta khoan hồng độ lượng, công việc của tôi bị hai người làm mất rồi!” Đội trưởng đội an ninh tức giận hét lên với hai người bọn họ.
“Sếp, tôi thấy là nên đuổi hai người bọn họ đi ngay.”
Trâu Minh Vũ gật đầu, nói: “Đuổi ra ngoài ngay đi, nói chuyện với mấy người như thế này chỉ mất thời gian.”
- -------------------