Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của Lý Mộ Bạch thì tỏ vẻ khiếp sợ, không ngờ lốc xoáy màu đen trong vách đá này lại là đường nối truyền tống thông với Thương Nguyên Giới.
Anh cẩn thận nhìn chằm chằm lốc xoáy màu đen kia, phát hiện trong đó thật sự tồn tại một sức mạnh kỳ lạ, chỉ nhìn một lát đã đem lại cho người ta một cảm giác choáng váng.
Đồng thời anh cũng ngạc nhiên vì hành động của Lý Mộ Bạch, người này vì phong ấn những thông đạo này lại mà nhốt thần hồn của mình vào trong vách đá luôn, hành động thế này thật sự phải trả giá rất lớn.
Theo tình hình trước mắt, có lẽ vị tiền bối Quý Trường Thanh kêu anh đến tìm là Lý Mộ Bạch này.
“Tiền bối, tôi theo lệnh của ông Quý đến tìm ông, ông Quý nói ông sẽ giải thích một vài chuyện liên quan đến Thương Nguyên Giới cho tôi.” Lâm Thanh Diện chắp tay nói với Lý Mộ Bạch.
Lý Mộ Bạch cười nói: “Tôi đoán ra được, vốn dĩ tôi còn tưởng phải đợi thêm một vài năm nữa cậu mới có tư cách đến nơi này, ai ngờ chẳng bao lâu mà cậu đã thức tỉnh thần hồn, thậm chí thực lực còn là Hoá cảnh đỉnh phong, đây thật sự là một kỳ tích.”
“Tiền bối quá khen.” Lâm Thanh Diện cất lời.
“Ha ha, không phải tôi quá khen, mấy câu tôi nói hoàn toàn chưa đủ để hình dung thiên phú của cậu đâu.” Lý Mộ Bạch cười ha ha: “Nhưng như vậy cũng tốt, người như cậu tiếp nhận Chúng Thần Điện, ít nhất đến ngày tôi tan thành mây khói cũng không cần lo không thể giữ được đường nối này.”
“Xin tiền bối nói một vài chuyện có liên quan đến Thương Nguyên Giới cho tôi biết.” Lâm Thanh Diện cất lời.
Tuy trước đó Lâm Thanh Diện đã biết có một nơi tồn tại độc lập bên ngoài trái đất là Thương Nguyên Giới, nhưng anh cũng không biết người của Thương Nguyên Giới đến đây bằng cách nào, cho nên Thương Nguyên Giới là một khái niệm rất trừu tượng với anh.
Bây giờ nhìn thấy đường truyền tống trong hang đá, trong lòng Lâm Thanh Diện mới có cảm giác thật ra khoảng cách giữa mình và Thương Nguyên Giới cũng không xa lắm.
Nếu không có phong ấn, người của Thương Nguyên Giới có thể thông qua con đường này đi đến trái đất bất cứ lúc nào. Truyện Ngôn Tình
Đây là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Lý Mộ Bạch im lặng một lát, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Diện, cất tiếng hỏi: “Cậu tin trên đời này có thần tiên không?”
Nghe thấy câu hỏi này của Lý Mộ Bạch, Lâm Thanh Diện cũng hơi do dự, không biết nên trả lời thế nào.
Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ kiên quyết nói không tin, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, gặp biết bao nhiêu chuyện không thể giải thích bằng khoa học, Lâm Thanh Diện có hơi dao động.
Huống hồ bây giờ người hỏi anh vấn đề này là một ông lão sống hơn hai trăm năm không có thân thể, chỉ có tàn hồn.
“Nếu tiền bối đã hỏi thế, thì tôi nghĩ chắc là có đúng không.” Lâm Thanh Diện đáp lại một câu.
Lý Mộ Bạch cười khẽ: “Thần tiên thật sự từng tồn tại, nhưng đó là chuyện rất lâu trước kia rồi, thế giới bây giờ không hề có thần tiên, Thần cảnh, đã xem như mạnh nhất, hơn nữa những năm gần đây, ngoài cậu ra, tôi chưa từng nhìn thấy ai có hy vọng lên được Thần cảnh cả.”
“Mà thật ra thần tiên là người tu luyện cường đại, thủ đoạn của bọn họ thần thông giống hệt với thần tiên, cho nên ở trong mắt người bình thường, những người này chính là thần tiên.”
“Vì sao trước kia có thần tiên tồn tại, còn bây giờ thì không? Bọn họ đều chết hết rồi sao?” Lâm Thanh Diện vội hỏi.
Lý Mộ Bạch lắc đầu đáp: “Chuyện này phải nói từ năm nghìn năm trước.”
“Đương nhiên, tôi cũng không phải người chứng kiến lịch sử kia, tôi biết những điều này đều là vì được trưởng bối kể lại, thật giả trong đó còn phải nghiên cứu thêm, cậu nghe như thần thoại truyền thuyết là được.”
Lâm Thanh Diện nghiêm túc gật đầu.
“Nghe đồn năm nghìn năm trước, thế giới chúng ta vẫn là một nơi linh khí dồi dào, khi đó người tu luyện hoành hành, mọi người vì đổi mệnh mà làm trái ý trời, người có thực lực mạnh mẽ được người khác xem như thần linh, bọn họ có được năng lực có thể hủy thiên diệt địa, mỗi một người tu luyện đều khát vọng đi đến hàng ngũ cao thủ.”
“Thực lực mạnh đến mức tận cùng có thể được gọi là tiên, những tiên nhân này dựa vào thực lực của mình chiếm giữ vô số tài nguyên trên trái đất, hơn nữa khiến cả thế giới phát triển theo ý muốn của bọn họ, mọi người vì có thể có quan hệ với tiên nhân mà tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy.”
“Nhưng ở thời đó, trong thiên địa xuất hiện một ma thần, ma thần này tự xưng là ma thần Tu La, hắn không ưa những người giả dối tự xưng là tiên nhân kia, rõ ràng chiếm giữ tài nguyên lại nói với bên ngoài là phân chia hợp lý, khiến vô số người xuất thân bình thường cả đời cũng không có cơ hội nghịch thiên cải mệnh.”
“Ma thần Tu La vì thay đổi cục diện này, sử dụng năng lực của bản thân đấu lại các tiên nhân hợp tác với nhau vào thời điểm đó, tạo ra một trận chiến long trời lở đất.”
“Trận chiến kia khiến thiên địa biến sắc, dân chúng lầm than, ma thần Tu La thực lực mạnh mẽ, dám sử dụng năng lực của bản thân giết chết gần hết các tiên nhân chạy bán sống bán chết.”
“Nhưng ma thần Tu La vẫn vì thế đơn lực bạc, bị một đám tiên nhân mai phục, cuối cùng bị thương nặng mà chết.”
“Trận đại chiến này khiến thế giới bị hao tổn, linh khí vốn dư thừa bắt đầu thưa thớt, không bao lâu, thế giới cũng mất đi khả năng tu luyện.”
“Một đám tiên nhân vì có thể kéo dài việc tu luyện mà vắt hết óc, cuối cùng phát hiện ra sự tồn tại của Thương Nguyên Giới, sau đó hợp lực mọi người mở một đường nối, truyền tống tất cả những người tu luyện sang đó.”
“Đường nối kia chính là đường nối ở chỗ này.”
“Từ đó về sau, con đường tu luyện trên trái đất dần xuống dốc, vì linh khí thiếu thốn, dù có cách tu luyện cũng không thể tiến hành tu luyện được.”
“Nhưng những người bình thường ở lại trên trái đất nhờ trí thông minh của mình dần dần thay đổi tu luyện thành võ đạo bây giờ, thông qua việc phát huy năng lực của bản thân để có được sức mạnh.”
“Đương nhiên việc này có nghĩa là võ đạo không thể lâu dài được như con đường tu luyện, nhiều nhất đạt đến Thần cảnh đã là điểm cuối cùng của võ đạo rồi.”
“Lúc trước trận chiến vừa mới kết thúc, tuy ma thần Tu La bỏ mạng, nhưng sát khí tận trời hắn để lại khi còn sống khiến đám tiên nhân kia không thể đến gần.”
“Hơn nữa tàn hồn của ma thần Tu La vì đề phòng người của Thương Nguyên Giới trở về trái đất một lần nữa, phá hoại sự cân bằng của nơi này, cướp đoạt tài nguyên, cho nên sử dụng sức mạnh cuối cùng để phong ấn đường nối truyền tống.”
“Sự thành lập của Chúng Thần Điện cũng là vì đề phòng người của Thương Nguyên Giới trở về trái đất một lần nữa, tuy chúng ta không quá liên quan với ma thần Tu La, nhưng cũng biết nếu những người kia của Thương Nguyên Giới trở lại trái đất sẽ đem lại ảnh hưởng gì cho nơi này.”
“Cho nên không ai hy vọng người của Thương Nguyên Giới trở về một lần nữa cả, bọn họ sẽ chỉ khiến thế giới này trở nên càng hỏng bét hơn thôi.”
“Mà theo thời gian trôi qua, những người đến Thương Nguyên Giới dần khôi phục nguyên khí, sau khi ma thần Tu La chết, sát khí cũng tan thành mây khói, bọn họ bèn để ý đến những thứ ma thần Tu La để lại trên trái đất lúc trước.”
“Tuy thực lực của chúng ta không bằng những người ở Thương Nguyên Giới, nhưng cũng may có phong ấn ma thần Tu La để lại, thực lực Thần cảnh dựa vào phong ấn đã đủ để chặn lại sự xâm nhập của Thương Nguyên Giới rồi.”
“Hơn một trăm năm trước, tôi là thiên tài kinh diễm nhất lúc đó, thành công đột phá đến Thần cảnh, nhận nhiệm vụ bảo vệ đường nối, không bao lâu, người của Thương Nguyên Giới có ý đồ xâm lấn trái đất, thăm dò muốn phá hoại phong ấn trên đường nối.”
“Lúc đó tình huống cấp bách, phong ấn sắp bị phá vỡ, tôi không còn cách nào khác, hy sinh thân thể của mình và sử dụng thần hồn gia cố phong ấn, mới ngăn được sự xâm lấn của những người ở Thương Nguyên Giới kia.”