Rể Quý Rể Hiền

Chương 910




Chương 910

“ Không sai! Chính là địa bàn của bà đây!” Ngô Phương Hân không chút do dự đáp lời. Sau đó giơ tay chỉ chỉ áo sơ mi của Cao Phong, cười lạnh: ” Hôm nay mặc trông giống như bộ dạng một con chó vậy, anh đến chỗ tôi làm cái gì?”

“Dù sao cũng không phải là đến tìm cô” Cao Phong liếc Ngô Phương Hân một cái.

“A a, tôi hiểu rồi! Tôi nói làm sao anh có thể mua cho chị anh nhiều quân áo đắt như vậy, hóa ra là đến nơi này làm tiểu bạch kiểm?”

“Hahaha, anh thế mà làm cho tôi cười chết, lúc đầu tôi còn tưởng chị em hai người rất kiên cường, kết quả không phải là vẫn đi bán sao?”

“Anh đi ra ngoài bản, cùng Kim Tuyết Mai đi ra ngoài bản có khác biệt sao?” Ngô Phương Hân che miệng cười.

Nghe đến đây, vẻ mặt Cao Phong dần dần hiện ra ý lạnh, trầm giọng nói: “Nói Tuyết Mai thêm một câu, tôi khiến cô chết”

Ngô Phương Hân ngắn ra, nhìn mặt của Cao Phong, vô ý thức lùi về phía sau một bước.

Nghĩ đến thân thủ của Cao Phong ngày đó, giật giật khỏe miệng cũng không dám nói Kim Tuyết Mai thêm câu nào.

“Nói cho tôi biết, có phải là anh đã bám bà cô giàu nào rồi? Hay là ở đây làm con vịt? ha ha ha!” Ngô Phương Hân cười đến run hết cả người, trong lòng vô cùng vui sướng.

Ngô Phương Hân trước đây nhiều lần mời Kim Tuyết Mai đi theo bản thân, kết quả là lần nào cũng chịu thiệt trước mặt Kim Tuyết Mai.

Hiện tại nhìn thấy Cao Phong thế nhưng lại đến nơi này làm việc, có thể nghĩ đến nội tâm trào phúng đến cỡ nào. Cao Phong liếc Ngô Phương Hân, từ bên cạnh Ngôi Phương Hân đi vòng qua, hướng về phía phòng bao.

“Bà đây ngược lại muốn xem, anh hôm nay ngồi ở cái bàn nào.”

Ngô Phương Hận cười lạnh, liền đi theo Cao Phong.

“Ngô Phương Hân, nhanh đến chuẩn bị một chút, phòng bao khách quý đến một vị khách lớn, tất cả chị em chúng ta đều phải qua đó để sếp lớn lựa chọn ” Đột nhiên ở trong phòng thay quần áo một cô gái thờ đầu ra hết về phía Ngô Phương Hán.

Ngô Phương Hân dừng bước chân, có chút không cam tâm nhìn bóng lưng của Cao Phong.

“Anh đợi chút đi, đợi tôi xong việc, tôi liền đến bàn của anh! Bà đây đã mấy ngày không có rửa chân, hôm nay liền để cho anh phục vụ tôi, ha ha!” Ngô Phương Hân hét về phía Cao Phong, sau đó xoay người đi về phía phòng thay quần áo.

Sự việc nhỏ này qua đi, Cao Phong liền quay trở về bên trong phòng bao. Cao Phong cũng không ngờ đến, vậy mà lại ở đây đụng phải Ngô Phương Hàn.

Không biết sau khi Ngô Phương Hân quay về, sẽ cùng những người ở trong đại viện giải thích về bản thân anh như thế nào.

Thế nhưng không sao cả, Cao Phong hiện tại cũng không phải là vì ánh mắt của những người bên ngoài mà sống.

Nếu như cả ngày đều nhìn ánh mắt của người khác, vì suy nghĩ của người khác mà sống vậy thì sẽ mệt chết. Cao Phong không phải là tiền, không thể làm tất cả mọi người đều thích, cũng không hiểm lạ việc những người này thích.

“Anh Cao, anh đi đâu vậy?”

Nhìn thấy Cao Phong quay lại, Vũ Hoàng Lê lập tức đứng dậy hỏi.

“Đi ra ngoài rửa mặt.” Cao Phong nhẹ giọng giải thích, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, vuốt nhẹ cổ áo.

Vũ Hoàng Lê gật gật đầu, cười nói: “Anh Cao, đẳng cấp nơi này đúng là vẫn còn rất thấp, đợi sau này anh có thời gian, tôi đưa anh đi câu lạc bộ trong thành phố, thả lỏng một chút”

“Lúc này tôi bảo Mạnh Tử đi nói với câu lạc bộ, gọi tất cả những cô gái ở đây đến, đợi chút nữa anh tùy ý lựa chọn, tất cả đều muốn cũng không vấn đề.”

Cao Phong khoát tay áo, đối với chuyện này không chút hứng thú.

Lại đột nhiên nghĩ đến chuyện ở bên ngoài cùng Ngô Phương Hân.

“Bảo anh Mạnh bỏ hoạt động này đi, đợi chút nữa là tôi về rồi” Cao Phong vội nói.

“Việc này. Vũ Hoàng Lẽ nghe vậy thì hơi kinh ngạc nhưng sau cũng không thuyết phục thêm nữa mà lập tức để Dư Văn Cường đi bảo người ta đừng để mấy cô gái đi vào nữa.

Dư Văn Cường cũng không nói gì thêm mà lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Nhưng Dư Văn Cường còn chưa kịp mở cửa thì cửa đã bị người ta mở ra từ bên ngoài rồi.

Sau đó một cô gái trang điểm lòe lọe, quần áo xẻ lung tung nối bước vào. Cô ta vừa vào cửa đã thấy Dư Văn Cường đứng ngay đơ ở đó nên che miệng cười, trêu đùa nói.

“Ai yo, anh Cường đấy à, anh không chờ nổi người ta đến nên đứng đợi ở đây hở?”

Dư Văn Cường sở đầu nói: “Chị Diễm, chuyện là như vậy…