Rể Quý Rể Hiền

Chương 819: Phản kháng!




Kim Tuyết Ngọc nghiến chặt răng và lùi lại phía sau hai bước.

"Em chạy cái gì hả! Tôi cho em chạy à!"

Cao Bằng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian nên anh ta đã trực tiếp vô lấy Kim Tuyết Ngọc.

"Anh mau cút ra cho tôi!"

Ngay lúc này, một cảm xúc vô cùng ghê tởm trào dâng trong lòng Kim Tuyết Ngọc, cô ta dùng sức đẩy Cao Bằng ra.

Đột nhiên trong đầu cô ta không ngừng nhớ tới Cao Phong.

Khi đối mặt với Cao Phong, Kim Tuyết Ngọc luôn sẵn sàng chủ động ôm lấy Cao Phong.

Nhưng ngoại trừ Cao Phong ra thì những người đàn ông khác đều khiến cho Kim Tuyết Ngọc cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Cao Bằng bị Kim Tuyết Ngọc đẩy ra một phen, tuy rằng anh ta cách xa Kim Tuyết Ngọc vài mét nhưng cái ánh mắt sắc lạnh hung hãn đó vẫn dõi theo từng cử chỉ hành động của cô ta.

"Tôi thấy em là đang tự mình đi tìm cái chết đó! Hãy lại đây, nếu không thì em đừng có trách tại sao tôi đối xử thô bạo với em?"

Ánh mắt của Cao Bằng trở nên lạnh như băng, anh ta nhìn chằm chằm vào Kim Tuyết Ngọc.

Kim Tuyết Ngọc liếc mắt nhìn Cao Bằng một cái, nhất thời cô ta đành phải thỏa hiệp, nói: "Tôi còn chưa đi tảm nữa."

"Tại sao lại phải tắm rửa chứ? Mấy tên ngốc ở trên tivi cứ bày đặt chuyện chính thì không làm đi, bọn họ để cho phụ nữ đi tảm, một khi đã tắm xong rồi thì còn làm được chuyện quái quỷ gì nữa chứ"

"Ông đây không phải đồ ngốc nhá.

Sau khi làm xong công việc chính thì em muốn tắm rửa như thế nào thì tắm rửa thế đó, tôi không quan tâm."

Cao Bằng vừa dứt lời, đột nhiên anh ta vồ lấy cô ta tỏ vẻ thèm thuồng như con hổ bị bỏ đói ba năm vậy.

Kim Tuyết Ngọc còn chưa kịp đề phòng thì Cao Bằng đã vòng tay qua và ôm lấy eo cô ta.

"Mau cút ra nhanh lên!"

Thân thể của Kim Tuyết Ngọc liên tục giãy dụa, cô ta cố gắng đẩy Cao Bằng sang một bên.

"Ha ha! Em muốn chống lại tôi à! Em càng cố gắng phản kháng, tôi lại càng cảm thấy thú vị hơn đấy!"

Cao Bằng ha ha cười lớn, anh ta đưa cánh tay ra muốn thực hiện động tác tiếp theo.

Kim Tuyết Ngọc cần chặt khớp hàm, đột nhiên cô ta vặn người rồi đập đầu vào tường! "Tôi đây có chết cũng sẽ không để cho anh đạt được mong muốn đâu!"

Kim Tuyết Ngọc nghiến răng mắng chửi.

"Ha ha! Em muốn chết hả, em...2087654_2_25,60

con mẹ nó thật sự muốn chết sao! Em chết rồi, bây giờ ông đây sẽ đi lên trên núi Bồng Thiên ngay lập tức, sau đó sẽ xử lý hết mấy chục nhân viên bảo vệ kia và cướp chị gái của em qua trở về đây"

Trên khuôn mặt của Cao Bằng mang theo nụ cười châm biếm mà ha ha cười lớn.

Anh ta không hề hoảng sợ chút nào khi nhìn thấy hành động này của Kim Tuyết Ngọc.

Không biết có bao nhiêu cô gái có tính cách muốn giữ gìn sự trong trắng đang ở trong căn phòng này muốn đi dùng cái chết để đe dọa nhỉ? Cuối cùng, hoặc là Cao Bằng sẽ lợi dụng các thành viên trong gia đình của cô ta để uy hiếp cô ta, hoặc là anh ta sẽ dùng những từ ngữ khác để đe dọa, những cách này lúc nào cũng có kết quả vô cùng kỳ diệu.

Thậm chí Cao Bằng còn dương dương tự đắc vì bản thân anh ta thật siêu phàm khi đã nghĩ ra cách này, anh cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật về bản chất của con người, chỉ cần anh ta nằm được điểm yếu của đối phương, vậy thì mọi chuyện đều sẽ thuận lợi cả thôi.

Mà trên thực tế thì nó đúng là như vậy đấy.

Khi nghe thấy những lời nói của Cao Bằng, nhất thời cả người Kim Tuyết Ngọc đều cứng đờ ra và rơi vào im lặng, động tác của cô ta cũng dừng lại.



Đúng vậy...

Vừa nãy cô ta đã quá kích động dẫn đến bản thân cô ta cũng đã quên mất tại sao chính cô ta lại phải xuống núi.

Bản thân cô ta làm như vậy là để bảo vệ hai người Kim Tuyết Mai và Kim Ngọc Hải bọn họ mà thôi! Chết là một công việc rất đơn giản.

Nhưng nếu như cô ta chết rồi thì ngược lại mọi chuyện sẽ được xử lý xong xuôi, kết thúc hết rồi, bọn họ phải làm thế nào đây? Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Tuyết Ngọc đau đớn như bị lửa thiêu đốt vậy, cảm xúc của cô ta lại càng trở nên tuyệt vọng đến vô tận.

Đúng lúc này, cô ta mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Kiều Thu Vân, ý nghĩa của câu nói đó là thà sống còn không bằng chết đi còn hơn.

Thậm chí cô ta còn hiểu được một chân lý khác nữa, khi cô ta không quyên không thế mà lại bị người khác chà đạp, thì ngay cả quyền lợi được chết cô ta cũng không thể có được! Trong lòng Kim Tuyết Ngọc, cảm giác lúc đầu của cô ta là sự tuyệt vọng, sau đó lại có một chút sự yên lặng kéo dài mãi cho đến khi cô ta khôi phục lại sự bình tĩnh.

Cũng coi như cô ta đành phải chấp nhận số phận đi! Có đôi khi, cô ta cũng không thể không cam chịu cho số phận của mình được.

Nếu như cô ta tự hủy hoại bản thân để có thể đổi lấy cuộc sống bình yên hạnh phúc cho Kim Tuyết Mai và Kim Ngọc Hải, vậy thì Kim Tuyết Ngọc nhất định sẽ không có bất kì sự chần chừ do dự nào.

"He he, em gái xinh đẹp à, em thật sự rất là liều lĩnh đó nha!"

Cao Bằng cười lạnh một cách chế nhạo, anh ta đưa tay vuốt ve lên khuôn mặt của Kim Tuyết Ngọc.

Kim Tuyết Ngọc một chữ cũng không nói, cô ta cứ để cho Cao Bằng chạm vào mặt mình một cách tùy tiện.Kim Tuyết Ngọc không hề động đậy, giống như cô ta đã chết lặng đi vậy, không hề có bất kì sự phản kháng nào, bây giờ trong đôi mắt của cô ta chỉ toàn là tro tàn xám xịt.

Lúc này, trên cơ thể của Kim Tuyết Ngọc từ trong ra ngoài đều toát ra một loại hơi thở của sự tuyệt vọng đến cực điểm.

Chỉ có điều Cao Bằng lại không quan tâm đến cảm xúc của cô ta vào lúc này, anh ta không cần phải lấy lòng bất kỳ cô gái nào, mà anh ta chỉ cần đợi đến khi đoạt lấy người ta là được rồi.

"Nào lại đây cô gái, ha ha!"

Cao Bằng cởi cà vạt ra, sau đó anh ta dùng tay nới lỏng cổ áo và ôm lấy Kim Tuyết Ngọc một lần nữa.

Nhưng thân thể của Kim Tuyết Ngọc lại trở nên cứng đờ, cô ta vẫn đứng đó mà không né cũng không tránh.

"Cốc cốc cốc!"

Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa phòng bị ai đó gõ vào.

Đột nhiên Cao Bằng quay đầu lại, anh ta trợn to hai mắt rồi hét lớn: "Tao...

mẹ nó đã nói biết bao nhiêu lần rồi, khi tao đang làm việc thì chúng mày không được cho phép bất kì kẻ nào quấy rây tao!"

"Cho dù trời có sập đi chăng nữa thì chúng mày cũng phải dùng cái đầu mà suy nghĩ cho tao chứ, đợi đến khi ông đây làm xong chuyện rồi nói tiếp!"

Tiếng gõ ở ngoài cửa dừng lại, sau đó giọng nói của Cố Minh Tuấn vang lên, nói: "Cậu chủ Bằng ơi, đã xảy ra chuyện lớn rồi"

Nghe thấy giọng nói của Cố Minh Tuấn, ngược lại thì Cao Bằng cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.

Suy cho cùng thì anh ta đang ở thành phố Hà Nội và anh ta thật sự cũng phải dựa vào Cố Minh Tuấn đứng ở phía sau mà bày mưu tính kế cho anh ta.

Cố Minh Tuấn cũng chính là sự tồn tại của một người cố vấn hoàn hảo.

Vào lúc này, ngay cả Cố Minh Tuấn cũng nói rằng đó là một chuyện lớn, vậy thì chắc hắn chuyện này không hề nhỏ rồi.

"Mau vào đi."

Cao Bằng cau mày quát lớn.

"Vâng, cậu chủ Băng!"

Cố Minh Tuấn đáp lại một tiếng, sau đó ông ta đẩy cửa và bước vào trong phòng.

"Có chuyện gì hả? Mau nói nhanh chút đi."



Cao Bằng liếc mắt nhìn Kim Tuyết Ngọc một cái, anh ta không kiên nhẫn được mà hỏi.

"Người phụ trách Tập đoàn Thế Giới ở bên này đã đi tới đây rồi"

Cố Minh Tuấn nhỏ giọng nói, trong ánh mắt của ông ta hiện lên một vẻ nghiêm túc.

Dù sao thì lực lượng của Tập đoàn Thế Giới cũng thực sự không thế xem thường được đâu.

"Cái gì cơ? Tập đoàn Thế Giới ư? Bọn họ tới đây gặp tôi để làm gì hả?"

Cao Bằng nghe được lời này cũng vô cùng sửng sốt, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nghĩ đến người của Tập đoàn Thế Giới lại tìm đến anh ta.

Bởi vì chuyện của Kim Tuyết Mai mà anh ta và Tập đoàn Thế Giới lại có một số chuyện khá là mâu thuẫn.

"Tôi không biết, nghe nói là bọn họ muốn bàn bạc một vài loại giấy tờ quan trọng với cậu chủ Bằng đây, cho nên tôi cảm thấy...

cậu chủ Bằng à, đây quả thật là một cơ hội...

Cố Minh Tuấn đề nghị nói.

"Giấy tờ quan trọng hả? Tôi nói chuyện với bọn họ cái rắm ấy! Ông hãy bảo bọn họ mau chóng cút đi."

"Trước đây Tập đoàn Thế Giới này có mối quan hệ rất tốt với Cao Phong, mẹ nó chứ, cứ nghĩ đến anh ta là tôi lại cảm thấy bực mình."

Cao Bằng nhíu đôi lông mày lại, anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu mà chửi rủa.

Kim Tuyết Ngọc - một con người vốn dĩ vẫn luôn vô cảm và có trái tim nguội lạnh, khi cô ta nghe thấy cái tên Cao Phong đó, bỗng nhiên đôi mắt ảm đạm không ánh sáng ấy của cô ta lại trở nên sáng lấp lánh rạng rỡ một lần nữa.

Vốn dĩ trái tim đã im lặng từ lâu rồi, đây cũng là một lần để cô ta khôi phục lại một chút động lực.

"Cậu chủ Bằng ơi, thực lực của Tập đoàn Thế Giới thật sự rất mạnh mẽ đó "

"Nếu như chúng ta có thế hợp tác với Tập đoàn Thế Giới một phen, đến lúc đó anh sẽ được ở bên cạnh gia đình của mình, đó cũng là một kỷ tích lớn!"

Cố Minh Tuấn vẫn là muốn thuyết phục anh ta một câu.

Tuy nhiên, Cao Bằng nghe câu nói này không hề lọt tai.

"Tôi hợp tác với bọn họ cái con khỉ khô ấy! Ông đây chính là hoàng đế của thành phố Hà Nội này.

Tôi cần hợp tác với bọn họ để làm cái gì?"

"Còn về phân thành tựu và chiến công ở bên phía gia tộc thì tôi chả cần mấy thứ đó làm gì cả? Mau bảo bọn họ cút hết đi!"

Cao Bằng sốt ruột đến nỗi khua tay múa chân.

Cố Minh Tuấn nghe thấy những lời này thì ông ta chần chừ do dự vài giây, sau đó gật đầu, ông ta xoay người rồi lắng lặng đi ra khỏi căn phòng.

Cao Bằng không hề có tham vọng gì cả, anh ta chỉ muốn ăn uống vui chơi cho thỏa thích mà thôi, điều này đối với Cố Minh Tuấn hiểu rất rõ ràng.

Sau khi đợi Cố Minh Tuấn rời đi, Cao Bằng lại quay người lại, sau đó anh ta nhìn Kim Tuyết Ngọc với một nụ cười tràn đầy sự ham muốn.

"Tuyết Ngọc ơi là Tuyết Ngọc, em nhìn tôi vì em mà ngay cả chuyện hợp tác giữa Tập đoàn Đa Quốc Gia với Tập đoàn Thế Giới mà tôi cũng không quan tâm, tất cả đều bị tôi từ chối hết."

"Cho nên tôi tuyệt đối là thật lòng thật dạ mà thích em đó! Chẳng lẽ em không cảm thấy được tình yêu mà tôi dành cho em sao?"

Cao Bằng vừa nói xong, anh ta vừa đi tới kéo lấy cánh tay của Kim Tuyết Ngọc.

Nhưng mà vốn dĩ Kim Tuyết Ngọc đã chấp nhận số phận của mình rồi, lúc này cô ta lại giống như nổi điên lên vậy, cô ta lại đẩy Cao Bằng ra một lần nữa.

"Tôi là người phụ nữ của Cao Phong! Nếu như anh dám động đến tôi, vậy thì anh chính là làm trái đạo lý làm người!"