Rể Quý Rể Hiền

Chương 818: Quyết định!




Cuối cùng thì trong lòng Cao Phong cũng hiểu được suy nghĩ thật sự của Kiều Thu Vân.

Cô ta muốn làm hết tất cả mọi thứ, thậm chí cô ta còn không hề thương tiếc mà lấy sinh mạng của Cao Phong để uy hiếp Kim Tuyết Mai, làm cho cô phải quay trở về thành phố Hà Nội.

Không chỉ có lý do đó đâu, cô ta còn bảo Kim Tuyết Mai phải rời khỏi Cao Phong càng xa càng tốt.

Bây giờ xem ra mục đích cuối cùng của cô ta vẫn là muốn lợi dụng Kim Tuyết Mai, cô ta muốn khiến cho Kim Tuyết Mai phải phụ thuộc và dựa dẫm vào quyền lực của Cao Bằng.

"Anh Phong này, tôi chỉ là muốn nói với anh chuyện này thôi, có một số chuyện tôi cũng không muốn nhúng tay vào quá nhiều, như vậy sẽ không tốt cho đôi bên."

"Cho dù Tập đoàn Thế Giới của chúng tôi có ra tay đi chăng nữa thì chúng tôi cũng không dám làm gì Cao Bằng cả, nhiều nhất là chỉ có thể kéo dài một chút thời gian mà thôi."

Lý Khải Kiệt thở dài một hơi rồi nói.

Còn Cao Bằng thì nói như thế nào đây, dù sao thì anh ta cũng là con cháu của nhà họ Cao ở Đà Nẵng.

"Tôi biết mà."

Cao Phong gật đầu,dường như trong lòng anh bị đè nén bởi một sự phẫn nộ đến khó tả.

Không chỉ có sự phẫn nộ đối với Kiều Thu Vân, mà còn có sự phẫn nộ đối với Cao Bằng nữa.

Tính cách của Cao Bằng là như thế nào chứ, Cao Phong vô cùng biết rõ chuyện này.

Nếu như anh cứ luôn buông lỏng cảnh giác như thế, vậy thì cả hai người Kim Tuyết Ngọc và Kim Tuyết Mai đều sẽ gặp phải nguy hiểm mất.

Nói cách khác, chỉ cần Cao Bằng vẫn còn ở đây, tất cả mọi thứ ở thành phố Hà Nội sẽ không thế giữ được sự an toàn nữa.

Cao Phong im lặng không nói gì gần một phút, sau đó anh mới hít sâu một hơi rồi nói: "Anh Khải Kiệt à, bây giờ tôi sẽ quay về thành phố Hà Nội ngay trong đêm nay."

"Anh Phong ơi, đây không phải là quyết định đúng đắn đâu."

Lý Khải Kiệt không có điều gì để khuyên ngăn Cao Phong cả, anh ta chỉ là nói ra những suy nghĩ chân thành ở trong lòng minh thôi.

Bây giờ với lực lượng mà Cao Phong đang nắm trong tay, vốn dĩ anh không có cách nào để chiến đấu với Cao Bằng.

Trừ khi anh muốn triệu tập tất cả thành viên vốn có của Liên minh Đế Phong cùng nhau về tập trung ở thành phố Hà Nội.

Nhưng mà tất cả những chuyện này nhất định phải có rất nhiều thời gian thì mới có thể làm được.

Nếu như các thành viên có trong Liên minh Đế Phong quay về đây, vậy thì sẽ không có cách nào để dự đoán được tình hình của Kim Tuyết Ngọc nữa.

"Tôi đã quyết định rồi!"

Cao Phong nghiến chặt răng rồi nói.

Lý Khải Kiệt chỉ im lặng trong vài giây, sau đó anh ta mở miệng nói: "Vậy thì tôi sẽ dốc hết sức lực của mình để giúp anh ngăn cản Cao Bằng."2087653_2_25,60

Cao Phong nghe thấy vậy, anh tắt máy điện thoại rồi trực tiếp đi ra ngoài.

Hai người Vũ Hoàng Lê và Khúc Đại Minh đã nhìn thấy Cao Phong rồi, bọn họ đang chuẩn bị nói gì đó với anh nhưng cuối cùng lại bị anh làm cho sửng sốt.

Lúc này, sắc mặt của Cao Phong trở nên âm trầm như nước lặng, từng bước đi của anh càng mang theo một khí chất gì đó khiến cho người ta sợ hãi.

Giống như trong thân thể anh đang ẩn giấu một con quái thú vô cùng hung dữ và mạnh mẽ vậy, dường như con quái thú ấy muốn phá tan tấm thân thế này đế chạy ra ngoài.

Cái khí thế hung hãn cường đại khiến cho người ta sợ hãi này cũng làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ đến vô cùng.

"Anh Phong ơi, anh..."

Lúc này đột nhiên Khúc Đại Minh đứng bật dậy.



"Tập trung các thành viên của từng bộ phận khác nhau và tập hợp trong các nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố."

"Trong tối ngày hôm nay, tôi sẽ quay trở về thành phố Hà Nội ngay trong đêm nay."

Cao Phong nói xong, anh lập tức xoay người bước xuống dưới lầu.

Quyết định này thật sự quá đột ngột rồi.

Nhưng lúc này Cao Phong cũng đã không còn thời gian để nghĩ nhiều như vậy.

"Cạch!"

Khi cánh cửa được mở ra, Quản lý Tiền và những người khác khẽ cúi đầu xuống, sau đó bọn họ đứng ngoài cửa chờ đợi.

"Anh Phong ơi, chuyện trước đây chúng ta..."

Nhìn thấy Cao Phong đi ra ngoài, quản lý của những công ty cấp cao này lập tức muốn lên tiếng nói chuyện với anh.

Mà Cao Phong hoàn toàn không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, anh chỉ trực tiếp đi qua trước mặt mọi người.

"Anh Phong, anh đây là có ý gì vậy...

Đột nhiên Khúc Đại Minh mở to đôi mắt.

Nhất thời, Vũ Hoàng Lê dừng lại một chút, sau đó anh ta mở miệng nói, "Anh Phong đang ở trong tình trạng không ổn một chút nào, vì vậy chúng ta hãy tập trung mọi người tới đây trước đã rồi nói sau."

Khúc Đại Minh thở dài một hơi, sau đó anh ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra rồi bắt đầu gọi điện cho từng người để thông báo tin triệu tập.

Vũ Hoàng Lê cũng không hề chần chừ do dự, anh ta bắt đầu gọi điện trực tiếp cho mọi người.

Thái độ của Vũ Hoàng Lê vào ngày hôm nay đối với Cao Phong là sự kính nể từ trong ra ngoài, từ tiếng nói từ sâu trong đáy lòng mình.

Lúc trước, khi vẫn còn ở thành phố Hà Nội, Vũ Hoàng Lê đã nghĩ đến một điều.

Nếu như Cao Phong không xuất thân trong nhà họ Cao ở Đà Nẵng, nói không chừng Tập đoàn Vũ Vương cũng không bị thất bại bởi Cao Phong đâu.

Nhưng bây giờ có vẻ như Vũ Hoàng Lê của ngày xưa đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, anh ta lại có suy nghĩ quá đơn thuần đối với Cao Phong.

Ở thành phố Hòa Bình, Cao Phong không có lấy một người quen nào, và anh cũng không có bất cứ liên lạc gì với nhà họ Cao ở Đà Nẵng cả.

Thậm chí còn có thể nói rằng từ trước đến giờ Cao Phong chưa bao giờ mà chuyện gì quá đáng.

Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi này trôi qua, Cao Phong lại một lần nữa lôi kéo được lực lượng vốn dĩ thuộc về bản thân anh.

Làm quen với Tổng giám đốc của các Tập đoàn lớn nhỏ và con gái của dòng tộc nhà họ Nam Phương, và trở thành thành viên danh dự suốt đời của Hiệp hội Đồ cổ.

Đối mặt với con rắn độc nằm vùng của Xí nghiệp Dương Thị, đã vậy trong lúc đó còn muốn trực tiếp đánh tan tành Xí nghiệp Dương Thị lại càng khó hơn.

Tất cả những điều này đều có sự chứng kiến của Vũ Hoàng Lê.

Với một người mạnh mẽ như vậy, trong lòng Vũ Hoàng Lê cảm thấy anh ta có chút may mắn kể từ khi anh ta đi theo Cao Phong, đó chính là sự may mắn của tám kiếp tu tâm khổ luyện đấy.

Vì vậy, cho dù Cao Phong có phải lên núi đao xuống biển lửa đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không chút do dự mà nắm chắc lấy cơ hội tuyệt vời này.

Khi điện thoại của hai người bọn họ lần lượt được người ta gọi tới, có rất nhiều nơi trong thành phố Hòa Bình đã nghe thấy tin tức này và bắt đầu hành động rồi.

Hết xe này lại đến xe khác, hết người này lại đến xe khác, tất cả lần lượt lao thẳng về phía nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.

Vào tối hôm nay ở thành phố Hòa Bình đã xảy ra rất nhiều chuyện đó.

Chuyện này được thông báo thì lại có một tin tức nóng hơn được đang lên.

Đâu tiên là tòa nhà trụ sở chính của Xí nghiệp Dương Thị bị người ta đập phá, sau đó Xí nghiệp Dương Thị đã hoàn toàn gây chiến với Khu Bất động sản Tô Thịnh.



Mà ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng khi Khu Bất động sản Tô Thịnh sắp bị phá hủy, Dương Nhân đã quỳ xuống trước cửa của tòa nhà Bất động sản Tô Thịnh, hơn nữa ông ta còn phải quỳ xuống rồi xin lỗi Cao Phong nữa.

Ngay sau đó, một lực lượng nào đó rất thân bí và mạnh mẽ đang muốn bộc phát trong con người anh, muốn phá hủy, san bằng Xí nghiệp Dương Thị.

Trước khi chờ đợi những thế lực đó bởi vì chậm chạp mà làm lỡ việc của người khác, tại rất nhiều nơi trong thành phố Hòa Bình lại xảy ra những sự việc lạ thường một lần nữa.

Ban đầu bọn họ nghĩ rằng Cao Phong sẽ lợi dụng chuyện này mà phá hủy Xí nghiệp Dương Thị để hoàn toàn làm nên tên tuổi của Cao Phong ở thành phố Hòa Bình.

Nhưng bọn họ là suy nghĩ sai lầm một lần nữa.

Sau khi giải quyết xong việc của Xí nghiệp Dương Thị, Cao Phong giống như đã biến mất mà không hề thông báo trước một thời gian rôi, căn bản là anh cũng không có làm nên bất cứ chuyện gì cả.

Thậm chí còn có một số người suy nghĩ rằng thế lực đứng đầu muốn qua lại thân thiết với Cao Phong, vậy mà bọn họ cũng không thể tìm ra dấu vết của Cao Phong.

Nhưng không hiểu vì sao, những thế lực hàng đầu này đều có chung một loại linh cảm.

Tại giờ phút này đây, thành phố Hòa Bình chỉ là giả vờ bình tĩnh trên bề ngoài thôi.

Trên thực tế, một cơn gió lốc bão bùng rất mạnh đang được hình thành! Vô số nhân viên đều đang đổ xô về phía những nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.

Phía chân trời, vầng trăng sáng rõ treo cao giữa bầu trời đen lấp lánh đầy sao.

Đêm ngày càng tối dần...

Thành phố Hòa Bình.

Sau khi Kiều Thu Vân cãi nhau với Kim Tuyết Ngọc, cô ta đang ngồi trên cái ghế tựa và ngẩn ngơ mấy lần liên.

Tầm khoảng hơn một giờ, Kim Tuyết Ngọc vẫn không hê cử động.

Trong đầu cô ta đang suy nghĩ về đủ loại chuyện khác nhau, bây giờ đầu óc của cô ta giống như một mớ hỗn độn. . Tìm truyện hay tại ~ TrumTru yen. N ET ~

"Này...

hì hì, chị dâu Tuyết Mai ơi...

À không đúng, là Kim Tuyết Ngọc, ha ha!"

Đột nhiên, cánh cửa phòng bị người ta đẩy ra.

Vẻ mặt của Cao Bằng trở nên đỏ bừng vì uống rượu, anh ta bước đi lững thững, bước đứng bước đố mà đi vào, trong ánh mắt của anh ta tràn đầy ý cười xấu xa.

Anh ta vừa đi, anh ta vừa kéo cà vạt trên cổ của mình ra,xem ra bộ dạng này có vẻ như không chờ đợi thêm được nữa rồi.

Kim Tuyết Ngọc vô cùng sửng sốt, cô ta theo bản năng mà đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cao Bằng.

Tuy rằng bên ngoài của Kim Tuyết Ngọc nhìn có vẻ cực kỳ lạnh lùng nhưng thực chất sâu trong đáy mắt của cô ta vẫn ẩn chứa sự căng thẳng đến khó tả.

"Đừng sợ, tôi sẽ không ăn thịt em đâu, nhưng ngược lại thì em phải ăn tôi, ha ha!"

Khi nhìn thấy dáng vẻ của Kim Tuyết Ngọc trở nên như thế này trong mắt anh ta, Cao Bằng không thể nhịn được mà cười ha ha một tiếng.

Đêm ngày hôm nay, bởi vì có sự tồn tại của Kim Tuyết Ngọc nên Cao Bằng đã cố hết sức để kiểm soát việc uống rượu của mình.

Vì vậy, mặc dù trong đầu óc anh ta có chút choáng váng, nhưng ý thức của anh ta vẫn luôn tỉnh táo, anh ta cũng không có uống nhiều đến nỗi thật sự có thế say rượu như chết.

"Không phải là em muốn làm lá chắn cho chị gái của mình hay sao? Vậy thì em hãy tỉnh ngộ đi nhé."

"Tạm thời thì chị gái của em không thể làm được chuyện này, vậy thì để em làm vậy! Chị gái của em chỉ là tạm thời không thể hầu hạ chăm sóc cho tôi mà thôi, vậy thì em hãy thay mặt cô ấy mà hầu hạ tôi nhé!"

Cao Bằng nở nụ cười ẩn chứa điều gì đó vô cùng mờ ám, sau đó anh ta trực tiếp lao vê phía Kim Tuyết Ngọc.