"Nếu như ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã tìm được thứ tốt, hoặc là chỉ do may mắn, kiếm được một thứ gì đó có giá trị cao, như vậy chắc chắn sẽ nổi tiếng."
"Hơn nữa sau khi người của hiệp hội đồ cổ nhận định thứ đó là đồ thật, còn có thể tiến hành đấu giá, bán qua tay cho người khác có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Đổng Thái Minh vừa nói trong lòng vừa có chút lâng lâng.
Trong buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ lần trước, anh ta mua bậy mua bạ được một món đồ bằng đồng, kết quả sau khi giám định lại là đồ thật.
Mua vào mất sáu tỷ bán qua tay kiếm được hơn bốn mươi ty, Đổng Thái Minh lập tức mua cho mình một chiếc Lamborghini.
"Vậy chủ của mấy món đồ cổ ấy, chẳng phải buồn muốn chết sao?"
Cao Phong cũng khẽ mỉm cười, chuyện như vậy ngược lại càng thú vị hơn, đánh bạc vận may của mình cùng với kiến thức chuyên nghiệp về đồ cổ.
"Cũng không có cách nào khác cả, không loại trừ trường hợp sau khi đánh giá lại hóa ra là đồ rởm, như vậy thì người mua sẽ buồn muốn chết."
"Cho nên chuyện kiểu này, phải dựa vào vận may của mình, cộng thêm ánh mắt có sắc bén độc đáo hay không, ngược lại tôi còn cảm thấy như vậy rất thú vị, còn thú vị hơn cả đánh bạc."
Đổng Thái Minh càng nói càng vui sướng, anh ta còn không nhịn được xoa xoa hai bàn tay vào nhau, giống như hận không thể bắt đầu tham gia buổi giám định và thưởng thức đồ cổ này ngay lập tức.
"Hiệp hội đồ cổ của Thị Trấn Biến Đông này làm như vậy, chắc chắn là có dụng ý sâu xa gì đó nhỉ?"
Vũ Hoàng Lê suy nghĩ một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên, trước khi đánh giá sẽ đi giao dịch đồ cố, giống như chuyện đến thị trường đồ cổ đào hàng tốt vậy, cũng được gọi là "Kiểm lậu".
"Có thể nhặt được thứ tốt hay không, ngoài vận may ra, cũng chính là khảo nghiệm ánh mắt và kiến thức về đồ cổ."
"Nếu có thể nhiều lần "Kiểm lậu", tất nhiên sẽ chứng minh người đó có khả năng hiểu biết sâu sắc về đồ cố.
"Nói không chừng, còn có thể được hiệp hội đồ cổ của Thị Trấn Biển Đông này kết nạp thành hội viên, chuyện này chính là vinh hạnh vô cùng đặc biệt."
Nói đến chuyện này, trong mắt Đổng Thái Minh không nhịn được hiện lên một chút hâm mộ ao ước.
Ngay cả cậu ấm nhà giàu như Đổng Thái Minh cũng coi trọng hiệp hội đồ cổ của Thị Trấn Biển Đông này như vậy.
Từ đó có thể thấy được, hiệp hội đô cổ này chắc chắn không hề đơn giản.
"Anh Vũ, anh đừng xem thường hiệp hội đồ cổ này, tuy rằng bọn họ chỉ lập nghiệp ở Thị Trấn Biển Đông này thôi, nhưng mà qua bao nhiêu năm phát triển như vậy, đã không còn là hiệp hội đồ cổ đơn giản như lúc ban đầu nữa rồi."
"Không chỉ có buôn bán kinh doanh trong nước, mà ngay cả ở nước ngoài hiệp hội đồ cổ này cũng có quan hệ hợp tác làm ăn không ít người."2081807_2_25,60
"Rất nhiều tập đoàn lớn trong và ngoài nước, đều có quan hệ hợp tác với hiệp hội đô cổ của Thị Trấn Biển Đông."
"Tóm tắt lại bằng một câu chính là, hiệp hội đồ cổ này rất trâu bò!"
"Nếu có thể được hiệp hội đồ cổ kết nạp trở thành hội viên, vậy thì chäc chắn thân phận sẽ được nâng cao như diều gặp gió, người nào gặp cũng phải nể mặt ba phân."
Khi nhắc đến hiệp hội đồ cổ, cậu chủ bướng bỉnh như Đổng Thái Minh cũng phải khen không dứt miệng.
Điều này khiến Cao Phong có chút tò mò, trong lòng anh cũng có chút chờ mong buổi tiệc lần này.
cd và Cao Phong nhìn nhau một cái, cả hai đều thấy được ý nghĩ sâu xa trong mắt đối phương.
Hoạt động "Kiếm lậu"
này, khiến bọn họ lờ mờ hiếu được mấu chốt trong chuyện làm ăn này Chỉ cần có thể nhặt được thứ tốt, chắc chản có thể kiếm được lợi nhuận đầy túi.
"Hay, hay lắm!"
Lúc này Vũ Hoàng Lê cũng có chút kích động, ông ta cũng xoa xoa đôi tay mình vào nhau đây mong đợi giống như Đổng Thái Minh.
"Lần đầu tiên buổi tiệc trước đó, tôi đã nhặt được một cái bát bằng đồng xanh, kết quả lãi được một chiếc Lamborghini."
"Không biết năm nay, tôi có còn gặp được chuyện tốt như thế này nữa không."
Đổng Thái Minh lẩm bẩm một câu.
"Năm nay, tôi cho cậu lãi hai chiếc Lamborghini."
Cao Phong khẽ mở miệng, nói nửa đùa nửa thật.
"Shit! Anh Vũ, nếu thật sự đúng như lời anh nói, vậy thì anh đúng là anh ruột của em."
Đổng Thái Minh cười hì hì đáp lời.
Ba người nhìn đồng hố, khả năng lúc này mọi người đều đến đông đủ rồi, buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ cũng nên chính thức bắt đầu thôi.
"Cao Vũ? Ai cho mày đến đây?"
Đột nhiên, có một người thanh niên mặc bộ âu phục màu trắng dẫn theo vài người nữa đi về phía Cao Phong.
"Ô, đây không phải là Dương Tuấn Minh của Xí nghiệp Dương Hoành sao?"
"Ở Thị Trấn Biến Đông này tuy rằng Xí nghiệp Dương Hoành không thể xếp vào hàng ngũ những xí nghiệp đứng đầu, nhưng mà chắc hẳn xếp hạng cũng không thấp nhỉ?"
"Tất nhiên là không thấp rồi, nghe nói Xí nghiệp Dương Hoành còn có chỗ dựa phía sau, nếu không phải do nhà họ Đống dựa vào dòng họ Nam Phương, thì nhà họ Đống vẫn còn kém xí nghiệp nhà bọn họ."
Trong phòng tiệc, rất nhiều người vừa nhìn thấy Dương Tuấn Minh đã nhận ra anh ta ngay.
Sau khi nhìn thấy Dương Tuấn Minh đang bước về phía Cao Phong, trong lòng nhiều người đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Người trẻ tuổi tên Cao Vũ này, chẳng những quen với Đổng Thái Minh còn quen biết cả Dương Tuấn Minh sao? Chẳng trách Đổng Thái Minh kia, lại gọi Cao Vũ là đại ca.
Tên Cao Vũ này, rốt cuộc là ai? Hôm nay Dương Tuấn Minh mặc một bộ âu phục màu trắng được cắt may riêng, nhìn qua rất chói mắt giống như hoàng tử bạch mã vậy.
Trong phòng tiệc rất nhiều cô gái đều lộ ra ánh mất mê trai.
Mái tóc Dương Tuấn Minh cũng được tạo kiểu cầu kỳ tỉ mỉ, bồng bềnh lãng tử.
Trên mặt anh ta có chút nghi ngờ, dáng đi hùng hổ kiêu căng hướng về phía Cao Phong.
Lúc này sắc mặt Cao Phong và Đổng Thái Minh đều có chút âm u.
Vũ Hoàng Lê không biết rõ tình hình, cho rằng người sắp đến cũng là bạn của Cao Phong, cho nên ông ta vội vàng đứng dậy chuẩn bị nhường chỗ.
"Cậu chủ Minh, mời ngôi."
Vũ Hoàng Lê vô cùng khách khí, còn nhiệt tình giơ tay ra muốn bắt tay Dương Tuấn Minh.
"Bốp!"
Dương Tuấn Minh đập mạnh gạt tay Vũ Hoàng Lê ra, sau đó lạnh lùng nở nụ cười: "Ông là cái thá gì chứ?"
Trông thấy cảnh này, rất nhiều người xung quanh đều sững sờ, Vũ Hoàng Lê cũng có chút nghi ngờ nhìn về phía Cao Phong dò hỏi.
Cao Phong nhẹ nhàng xua tay, ý bảo Vũ Hoàng Lê nhịn xuống.
"Dương Tuấn Minh, mày đúng là ngông cuồng thật, ở Thị Trấn Biển Đông này không phải nhà họ Dương nhà mày là lớn nhất."
Đổng Thái Minh khẽ cau mày nói.
"Ha ha, nhà họ Dương chúng tôi không ra gì, nhưng vẫn mạnh hơn so với cái thăng Cao Vũ này trăm nghìn lân"
"Cậu chủ Đống muốn giúp đỡ anh ta, còn phải xem xem nhà họ Đống các cậu có sẵn lòng hay không."
"Tôi cảm thấy nhà họ Đổng các cậu, chắc chắn sẽ không vì một người ngoài như anh ta, mà kết thù với nhà họ Dương chúng tôi, cậu cảm thấy thế nào?"
Dương Tuấn Minh hơi nghiêng người về phía trước, anh ta nhìn Đổng Thái Minh với ánh mắt không mấy thân thiện.
Nghe Dương Tuấn Minh nói như vậy, Đổng Thái Minh lập tức sững sờ, khóe miệng anh ta giật giật nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Quan hệ giữa anh ta và Cao Phong đúng là không tệ, nhưng mà đây chỉ là quan hệ cá nhân của anh ta.
Với thân phận hiện giờ của Cao Phong, vân còn chưa đủ tư cách để nhà họ Đổng ủng hộ.
"Tao nói này, bây giờ mày vẫn còn tâm trạng để đến tham gia tiệc rượu này sao?"
Dương Tuấn Minh dùng dăm ba câu chặn họng Đổng Thái Minh, sau đó quay sang nhìn về phía Cao Phong.
Cao Phong cũng ngẩng đầu nhìn Dương Tuấn Minh, rõ ràng là ánh mắt anh rất bình tĩnh, nhưng mà lại khiến Dương Tuấn Minh không nhịn được có chút giật mình kinh hãi.
Vừa rồi khi Cao Phong nhìn anh ta, Dương Tuấn Minh cảm thấy giống như anh ta đang bị một con rắn độc nhìn thẳng vào.
"Hừ, nếu tao là mày, hiện giờ chắc chắn tao sẽ không có tâm trạng nào để làm những chuyện khác."
Dương Tuấn Minh lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó anh ta nhìn thẳng vào Cao Phong nói.
"Mày có ý gì?"
Cao Phong nhíu mày hỏi.
"Có ý gì sao? Phòng tập thể hình Thân Phong là do bạn của mày mở nhỉ?"
Khóe miệng Dương Tuấn Minh nở một nụ cười mỉa mai, câu nói này của anh ta chứa đầy thâm ý.
"Hừ!"
Vốn đĩ ánh mắt của Cao Phong vẫn luôn bình tĩnh nhìn Dương Tuấn Minh, lúc này anh lại lập tức đứng dậy, sau đó lạnh lùng nói với Dương Tuấn Minh.
"Nếu mày dám đụng đến bạn của tao, tao dám giết chết mày!"
Lúc nói ra những lời này trên người Cao Phong đột nhiên tỏa ra khí thế vô cùng lạnh lẽo.
Khí thế lạnh như băng ấy tỏa ra khiến Đổng Thái Minh ngôi bên cạnh khẽ rùng mình một cái, anh ta nhìn Cao Phong, trong lòng có chút sợ hãi.