Rể Quý Rể Hiền

Chương 758: Thua thảm hại!




Bi tám truyền thống rất đơn giản, bi cái màu trắng khiến cả bảy viên bi vào túi, cuối cùng đánh bi số 8 vào túi lưới mới được xem là chiến thắng.

Cao Phong không nói thêm gì nữa, lập tức đứng ở một đầu bàn, chuẩn bị đánh lượt đầu tiên.

"Chậc chậc, làm một người đàn ông mà anh ta chả có chút ga lăng nào cả."

"Vậy chắc là do kỹ thuật không tốt.

Nếu không nắm bắt cơ hội ở lượt đi đầu này, đợi đến lúc sau, khi thua cuộc thì chẳng phải càng xấu hổ sao?"

"Chậc chậc, dù nhìn thấu nhưng không nói ra, đúng là bạn tốt."

Nhìn Cao Phong không chút khách sáo liền đánh trước, đám thanh niên xung quanh có chút không vui.

Cùng một người phụ nữ chơi bi-a, nhưng không có chút phong độ nào cả.

Điều này khiến bọn họ vô cùng xem thường.

Tất cả đều cảm thấy Cao Phong tự biết năng lực mình không tốt nên muốn tận dụng cơ hội lượt đánh trước để đánh được thêm vài viên.

Đôi mắt của Nam Phương Minh Nguyệt lóe lên vài tia giễu cợt, trên khuôn mặt cô ta mang theo vài phân đùa bỡn nhìn Cao Phong.

Trên núi Hoàn Long này, Cao Vũ, anh có thể là người đua xe tài giỏi được hàng nghìn người ngưỡng mộ, vì vậy nên anh mới có thể kiêu ngạo, đắc ý, người khác cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà ở chỗ này, đây lại không phải là Sở trưởng của anh.

Cao Phong không nói lời nào, tư thế thản nhiên cúi xuống, cây gậy trong tay xẹt qua.

"Soạt"

"Binh!"

Trong nháy mắt, Cây gậy liền đánh tới, tốc độ nhanh như điện,.

"Hừ! Có chút thú vị."

Nhìn thấy động tác của Cao Phong, đám thanh niên xung quanh đều sững sờ.

"Bốp!"

Viên bi trắng mang theo lực va chạm lớn ngay lập tức đập vào tam giác bị ngược phía trên.

"Soạt! Bốp bốp!"

Mười lăm viên bi giống như những bông hoa nằm rải rác trên mặt bàn.

Sau đó, Cao Phong thu gậy đứng sang một bên, cũng không nhìn bàn bi-a lấy một cái.

Như thể anh biết rằng lần lượt đánh đầu mở màn này sẽ không có bất cứ viên bi nào rơi xuống lưới.

Và kết quả thực sự là như thế, mặc dù cú đánh của Cao Phong có lực rất mạnh, góc đánh rất tốt.

Nhưng những viên bi này dù có bị va chạm nhiều lần thì đến cuối cũng không có viên bi nào rơi xuống lỗ.

Bảy tám thanh niên xung quanh "Chậc chậc"

vài tiếng.2069260_2_25,60

Cơ hội lượt đánh mở đầu tốt vậy đã bị Cao Phong lãng phí.

Nếu Cao Phong có thể tận dụng lượt đánh trước này rồi khiến ít nhất một viên rơi xuống lưới thì anh có thể tiếp tục thi đấu.

Mà hiện tại, cơ hội chỉ có thể trao cho Nam Phương Minh Nguyệt.

Tất cả những người xung quanh đều hướng tầm mắt nhìn Nam Phương Minh Nguyệt, muốn xem kỹ thuật của cô ta như thế nào.

Nam Phương Minh Nguyệt làm ngơ trước mọi ánh mắt của những người này.

Cô ta liếc nhìn Cao Phong một cách đầy kiêu ngạo rồi lập tức tạo tự thế, dùng gậy trong tay đánh bi.

"Binh!"

Cây gậy lao tới, lập tức đánh trúng bi trắng.

Viên bi màu trăng lao phía trước rồi va vào một viên bi màu sắc khác.



Trong giây tiếp theo, viên bi màu liên hố lọt xuống túi lưới.

Cú đánh của Cao Phong lúc trước đã khiến cho mười năm viên bi tản ra khỏi vị trí ban đầu, điều này không khác gì là biếu điểm cho Nam Phương Minh Nguyệt.

Nét mặt của Nam Phương Minh Nguyệt rất thản nhiên.

Cô ta đổi tay rồi đánh viên bi màu khác.

"Binh! Binh! Binh!"

m thanh va chạm liên tục vang lên, vào lúc này Nam Phương Minh Nguyệt đã đánh được bốn viên bi vào lưới.

Bi màu và bi hoa của mỗi loại có tổng bảy viên.

Mà hiện tại Nam Phương Minh Nguyệt đã đánh trúng được hơn một nửa.

"Mẹ nó, siêu quát"

"Em gái này được đấy, vừa nãy đã quá xem thường rồi."

"Có điều, anh trai kia thật can đảm, dám thi đấu cùng với cô em gái này?"

Một số nam nữ thanh niên không ngừng cảm thán khi chứng kiến kỹ thuật của Nam Phương Minh Nguyệt.

Chẳng lẽ Nam Phương Minh Nguyệt chỉ cần dùng một cơ hội duy nhất để đưa toàn bộ bi vào lưới? Tuy nhiên, vào lúc này, Nam Phương Minh Nguyệt đã thu lại vẻ mặt thản nhiên trước đó.

Lúc trước, cô ta có tổng cộng bảy viên bi để chọn nên không quá khó.

Bây giờ chỉ còn ba lựa chọn, điều này làm tăng độ khó lên rất nhiều.

Nam Phương Minh Nguyệt nhặt khối bột chống trơn lên, xoa xoa lên đầu gây rối nhìn chằm chằm vào bàn để tìm một góc độ phù hợp.

Sau đó, nhẹ nhàng dựa người, đặt giá đỡ gậy trước tay trái rồi nhắm vào viên bi trắng.

"Bốp!"

Sau vài giây, trong nháy mắt cây gậy đánh đến.

"Binh! Bốp!"

Viên bi trắng va vào một viên bi màu, viên bi màu lao về phía lỗ dưới cùng.

Nhưng nó va vào mép bàn rồi văng sang một bên.

Nhìn thấy cảnh này, vài nam nữ thanh niên đều thở dài một hơi.

"Hừ! Bỏ lỡ rồi! Đến lượt anh đó."

Nam Phương Minh Nguyệt không mảy may quan tâm, đứng dậy rồi bước sang một bên.

Với kỹ thuật dở tệ đến mức ngay lượt đánh đầu cũng không thể đánh vào được một viên bi thì có cho anh cơ hội cũng chẳng sao! Cao Phong không nói một lời, bày tư thế đánh bi một cách thản nhiên.

"Binh! Binh!"

Chiếc gậy đánh hai lần liên tiếp đánh trúng hai viên bi.

Khi anh đánh tới viên bi hoa thứ ba, lòng bàn tay của Cao Phong bị trượt một cái, góc độ đánh của gậy vì thế mà bị lệch một chút.

Bởi vậy, lần này chỉ va vào viên bi hoa mà không khiến nó rơi xuống lưới được.

Nam Phương Minh Nguyệt lại tiến lên, đánh liên tiếp ba viên, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất viên bi số tám.

"Thế nào, còn muốn đánh với tôi nữa không? Hay là bây giờ anh nhận thua luôn đi."

Nam Phương Minh Nguyệt nhìn Cao Phong đầy khiêu khích.

"Ừm, tôi nhận thua"

Cao Phong nhẹ gật đầu.

"Ha ha ha! Tôi nói này, anh có phải đàn ông nữa không?"

"Chẳng lẽ say rồi sao, đàn ông là gì? Có thể thua, có thể thất bại nhưng chưa bao giờ biết sợ? Anh như vậy là thật sự sợ rồi sao?"

"Thật nhàm chán, lãng phí thời gian."

Đột nhiên, nam nữ thanh niên xung quanh đấy đều chế nhạo, trào phúng Cao Phong.



Ở chỗ này, loại chuyện này cũng là vô cùng bình thường.

Rau chính là rau, còn không để cho người khác nói sao? Nam Phương Minh Nguyệt không ngờ rằng, với cái tính cách kiêu ngạo của Cao Phong, anh sẽ nhận thua? "Thật là nhàm chán."

Nam Phương Minh Nguyệt vươn tay đặt cây gậy xuống, xoay người rời đi.

Cao Phong dừng lại một chút rồi đi về phía chiếc Santana của mình, chuẩn bị chào tạm biệt Nam Phương Minh Nguyệt.

"Này, mỹ nhân chờ một chút?"

Đột nhiên, một thanh niên có mái tóc nhuộm màu xám giống như bà nội mở miệng hét lên một câu.

"Có chuyện gì sao?"

Nam Phương Minh Nguyệt lườm tên thanh niên.

Tốt xấu gì cô ta vẫn đang tức giận Cao Phong, nhưng cô ta không có tư cách để tức giận với người khác.

"Nhìn người đẹp chơi bi-a không tồi, có muốn đánh với tôi một ván không?"

Tên thanh niên đi về bên ngày, ánh mắt lộ vẻ đầy khiêu khích.

Mà khi thấy tên thanh niên này bước tới vài nam nữ thanh niên xung quanh đều lùi lại hai bước, một số người khác thì chạy qua chào hỏi.

Nam Phương Minh Nguyệt khẽ cau mày, có vẻ tên thanh niên này cũng có chút tên tuổi.

Có chút tiếng tăm trong bộ môn bi-a này thì chắc chắn phải được khẳng định qua những lần chơi.

"Quách Thành Doanh, người kém cỏi."

Người thanh niên sờ đồng hồ, cười nói.

"Anh Doanh muốn ra tay rồi! Anh Doanh muốn ra tay rồi."

"Vậy thì người đẹp này chắc chắn không phải đối thủ.

Với kỹ thuật của anh Doanh, chiến thắng bằng một lượt đánh cũng chẳng khó khăn gì."

Lúc Nam Phương Minh Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt khiêu khích của Quách Thành Doanh, cô ta đã không thoải mái, bây giờ còn nghe mọi người bàn ra tán vào thì càng khó chịu hơn.

"Được rồi! Tôi sẽ đấu với anh!"

Nam Phương Minh Nguyệt quay người bước đi không mảy may do dự.

Cao Phong khẽ cau mày nói: "Nếu không có chuyện gì gấp gáp thì về thôi."

"Dám quản lý tôi? Kẻ thất bại thảm hại dưới tay tôi"

Nam Phương Minh Nguyệt nhếch miệng rồi đi thẳng đến trước mặt Quách Thành Doanh.

"Chơi trò gì?"

Nam Phương Minh Nguyệt liếc nhìn Quách Thành Doanh.

"Đã có bi tám truyền thống sẵn rồi, chơi cái này đi."

Quách Thành Doanh cười.

"Được thôi"

Nam Phương Minh Nguyệt lên tiếng trả lời, rồi bắt đầu sắp xếp bi.

Tuy nhiên, Quách Thành Doanh lại cười.

"Những cuộc đấu đơn giản thì sẽ không thú vị, không bằng, thêm chút màu sắc?"

Quách Thành Doanh nhìn Nam Phương Minh Nguyệt đầy ẩn ý.

"Được rồi, một ván là 200 triệu, được không?"

Nam Phương Minh Nguyệt cong cong khóe môi, lập tức nói.

"Hả..."

Quách Thành Doanh nghe xong lời này thì sửng sốt, biểu cảm trên mặt có chút ngượng ngùng.