Rể Quý Rể Hiền

Chương 641: Vực sâu thăm thẳm!




"Cao Phong!"

Kim Tuyết Mai đột nhiên nhận ra, vội vàng đứng dậy chạy tới bên giường.

Ngô Phương Hân cũng nhíu mày nhìn về phía Cao Phong, trong lòng vô cùng tức giận.

Khi nãy cô ta thấy rõ ràng Kim Tuyết Mai gần như là sắp đồng ý với mình, nhưng lại bị một tiếng kêu này của Cao Phong kéo về thực tại ngay lập tức. "Cao Phong... . Truyện Điền Văn

Kim Tuyết Mai vội vàng đi đến bên cạnh Cao Phong, ôm cơ thể đang không ngừng run của Cao Phong vào trong ngực, lấy tay vỗ nhè nhẹ.

Tựa như là dỗ trẻ con, nhè nhẹ xoa lưng Cao Phong.

Dưới sự vỗ về dịu dàng của Kim Tuyết Mai, cơ thể đang run rẩy của Cao Phong dần dần bình tĩnh lại.

Khi nãy Cao Phong hẳn là bị động kinh, sau khi hét lên mấy tiếng thì lại tiếp tục ngủ say sưa.

Nhìn một bên mặt của Cao Phong, Kim Tuyết Mai bỗng nhiên không nhịn được mà bật cười.

Cao Phong sống ở nhà họ Kim ba năm, lặng lẽ trải qua những mỉa mai, châm chọc, làm nhục nhiều hơn Kim Tuyết Mai ở hiện tại không biết bao nhiêu lần.

Nhưng Cao Phong vẫn yêu cô như thế.

Anh cũng không cúi đầu trước số phận, tại sao cô lại muốn bỏ cuộc? Cuộc sống rất khổ cực, nhưng đây tuyệt đối không phải là lý do để cho bản thân sa ngã.

Có những con đường, một khi đi theo nó thì sẽ vĩnh viễn không có đường để quay về.

Có nhiều nơi là vực sâu vạn trượng, một khi đã nhảy xuống thì sẽ không còn cách nào trèo lên.

Cô là vợ của Cao Phong, kiếp này cũng chỉ có thể là vợ của một mình Cao Phong, cô không thể trở nên sa đọa như vậy.

Cả đời này, cô chỉ có thể có một người đàn ông là Cao Phong! "Phương Hân, sau khi tôi suy nghĩ một lát thì vẫn cảm thấy công việc kia không thích hợp với tôi, xin lỗi cô nhiều." Kim Tuyết Mai quay đầu lại nhìn Ngô Phương Hân, nói. "Cô!" Ngô Phương Hân giận dữ đứng, dáng vẻ như đã bị cô làm cho điện tiết.

Với vẻ ngoài của Kim Tuyết Mai, dù có đến hội quán nào cũng chắc chắn giành được vị trí số một.

Đến lúc đó, Kim Tuyết Mai là tiếp viên dưới tay mình, chắc chắn mình sẽ kiếm được một khoản tiền hoa hồng rất khả quan.

Kim Tuyết Mai trong mắt Ngô Phương Hân là một đống tiền tài phát sáng lấp lánh

Nhưng lúc này cô ta lại chỉ có thể nhìn đống tiền đó, mà không thể cầm vào tay, chuyện này làm cho Ngô Phương Hân vô cùng tức giận. "Kim Tuyết Mai, tôi cho cô biết! Cô đừng giả bộ thanh cao trước mặt tôi nữa." "Tôi đã cho cô cơ hội, đến một lúc nào đó cô đừng có mà đến cầu xin Ngô Phương Hàn này."

Ngô Phương Hân lạnh lùng nói xong thì quay người đi ra ngoài, "rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.

Kim Tuyết Mai than nhẹ một tiếng, đi qua khóa cửa phòng lại, lại lần nữa kéo tủ quần áo sang chắn trước cửa, lúc này mới quay lại giường ngủ tiếp.

Phúc đầu không thấy, chỉ thấy họa nổi tiếp họa.

Vẫn chưa xử lý xong chuyện bên phía Hứa Viễn Nam, bây giờ lại đắc tội thêm với Ngô Phương Hân, quãng thời gian sau này chắc chắn sẽ trở nên khó khăn hơn.

Đến lúc đó hẳn sẽ mất việc, mất luôn cả chỗ ở, Kim Tuyết Mai không biết nên mình nên làm gì bây giờ. "Nếu thật sự không thể ở tiếp được nữa, chỉ có thể đi tìm người thân của mẹ mình." Kim Tuyết Mai than nhẹ một tiếng.

Nhưng đây cũng chỉ là một kế hoạch dự phòng không chắc chắn.

Mặc dù Kim Tuyết Mai vẫn còn nhớ rõ nhà họ hàng đó ở đâu, nhưng đã nhiều năm như vậy trôi qua, ai biết bọn họ có chuyển nhà hay không.

Mang theo tâm tư nặng nề, Kim Tuyết Mai ngủ thiếp đi.

Kim Tuyết Mai mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy mình bị rất nhiều người vây quanh chỉ trích, bắt nạt, nhục mạ.

Cô bất lực ngồi xổm trên mặt đất, bị người xung quanh chỉ trỏ, trong miệng họ tuôn ra những câu từ tục tĩu.

Khuôn mặt nào trông cũng rất dữ tợn, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai đau khổ, khóc rống, bất lực ôm lấy bản thân mình, trong miệng kêu tên của Cao Phong.

Đúng lúc này ngay lập tức xuất hiện một bóng dáng, người đó có dáng người thon dài, vô cùng cao lớn.

Ban đầu, Kim Tuyết Mai căn bản không hề thấy rõ khuôn mặt của người đó.

Đến khi người đó tới gần, cô rốt cuộc cũng thấy rõ ràng.

Là Cao Phong

Cao Phong chắp tay sau lưng lạnh lùng tiến lên, không thể nhận ra anh đang cảm thấy như thế nào thông qua biểu cảm trên mặt anh, nhưng sâu trong ánh mắt anh là lửa giận phừng phừng.

Tuyết Mai, anh đến bảo vệ em." Cao Phong chậm rãi duỗi một bàn tay ra, đưa đến trước mặt Kim Tuyết Mai. Kim Tuyết Mai gật đầu thật mạnh, run rẩy nâng tay lên, muốn nắm chặt lấy bàn tay của Cao Phong.

Nhưng đúng vào lúc này, bóng người của Cao Phong bỗng nhiên bắt đầu trở nên mờ ảo.

Kim Tuyết Mai nhíu chặt mày, vội vàng đứng dậy, lao về phía Cao Phong. Nhưng cô chỉ chụp được không khí, căn bản không chạm được vào bàn tay của Cao Phong.

Sau lưng Cao Phong bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ đen thật lớn, trông giống như một con dã thú hung mãnh đen ngòm, há ra một cái miệng to lớn đỏ như máu nuốt chứng lấy Cao Phong. “Không được! Không được!"

Kim Tuyết Mai quá sợ hãi, lao như bay về phía trước, trong miệng không ngừng hô to. "Không được!"

Hét to một tiếng, Kim Tuyết Mai đột nhiên ngồi dậy.

Toàn thân đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. "Phù phù!" Kim Tuyết Mai hít sâu vào mấy lần, sau đó quay người lại nhìn Cao Phong, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của Cao Phong.

Lúc này Cao Phong cũng đang hơi nhíu mày, dường như bị Kim Tuyết Mai làm cho giật mình. "Chồng à... Tuyết Mai tin anh nhất định sẽ khỏe lên" "Trước khi anh khỏe lại, vợ sẽ ngoan ngoãn chờ anh bình phục từ từ." "Em sẽ bảo vệ mình thật tốt, cũng sẽ bảo vệ anh thật tốt, cho dù... "Cho dù anh mãi mãi không khỏe lại, Tuyết Mai cũng đồng ý chờ mãi, chờ mãi..."

Bàn tay của Kim Tuyết Mai khẽ vuốt ve gương mặt của

Cao Phong, còn cô thì thì thào.

Sau đó, Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng đặt tay của Cao Phong lên ngực của mình, tựa đầu lên vai Cao Phong, chuẩn bị ngủ tiếp.

Nhưng, vào lúc sờ tay Cao Phong, Kim Tuyết Mai lại nhíu mày.

Lòng bàn tay anh rất nóng.

Kim Tuyết Mai vội vàng đưa tay sờ trán Cao Phong, trong lòng sợ hãi.

Nóng vô cùng!

Căn bản không cần đến nhiệt kế cũng biết lúc này Cao

Phong đang phát sốt.

Kim Tuyết Mai lập tức ngồi dậy bước xuống giường, hốt hoảng thay quần áo.

Mấy tháng nay, thể chất của Cao Phong rất kém cỏi, rất dễ bị bệnh. Trong nhà có chuẩn bị thuốc, nhưng Cao Phong cái này nhiệt độ cơ thể, Kim Tuyết Mai thật không dám cho hẳn tùy tiện dùng thuốc.

Kim Tuyết Mai nhìn thoáng qua màn đêm giơ tay nhìn không thấy năm ngón ngoài cửa sổ, sâu trong ánh mắt thoảng xuất hiện vẻ sợ hãi, lại quay đầu nhìn Cao Phong. "Em dẫn anh đi khám bệnh, Tuyết Mai không sợ Không sợ!"

Kim Tuyết Mai cắn răng tự động viên chính mình, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lại vội vàng thay quần áo thật dày cho Cao Phong.

Nhưng, nhìn Cao Phong hôn mê bất tỉnh, Kim Tuyết Mai lại gặp khó khăn.

Nếu Cao Phong là một đứa Kim Tuyết Mai dù ôm hay cũng cũng đều có thể đưa anh đến phòng khám bệnh.

Nhưng Cao Phong không phải là một đứa trẻ, mà là một nam nhân trưởng thành có cân nặng hơn 70 kí, mình có thể cũng nổi Cao Phong không?

Không quen bất kì ai, người nhà trở mặt, cô đã không thể tìm kiếm sự trợ giúp từ bất kì người nào. "Cao Phong, Cao Phong anh tỉnh lại được không?" Kim Tuyết Mai đưa tay nhè nhẹ vỗ lên người Cao Phong.

Lúc này sắc mặt Cao Phong đỏ đến mức làm cho người ta phải sợ hãi, lông mày hơi nhíu, hai mắt nhắm chặt. Kim Tuyết Mai không do dự nữa, đưa tay ôm lấy Cao Phong muốn đặt anh lên lưng mình.

Nhưng, cô đánh giá cao năng lực của mình.

Vừa mới đi hai bước, hai người đã ngã sấp xuống đất. Kim Tuyết Mai đưa tay bảo vệ đầu Cao Phong, năm trên mặt đất, trong lòng xuất hiện cảm giác bất lực.