Rể Quý Rể Hiền

Chương 548: Kinh sợ!




Ông ta không đủ kiên nhẫn để giải thích cho mọi người hiểu.

Ông ta cũng không có thời gian để thuyết phục những người đang chuyên tâm đi tìm người chết trong nhà vệ sinh.

Tưởng Hưng Thịnh cùng mọi người chắp tay hành lễ với Long Chí Minh một lần nữa, sau đó quay người rời đi.

Gần tám mươi thành viên của hội thương mại, đồng loạt hô lớn rồi xoay người bước ra cửa.

Nếu không có sự giúp đỡ của tập đoàn Thiên Long mà muốn tấn công bất động sản Phong Mai và ba dòng họ lớn, chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn nhưng bọn họ cũng muốn thử xem sao. Truyện Hệ Thống

Nếu không, căn bản bọn họ sẽ không cam tâm. "Đoàng!"

Tưởng Hưng Thịnh vừa đi đến cửa thì nghe thấy một tiếng vang dữ dội.

Lần này, nó không giống như âm thanh của dòng điện trước kia, mà là một tiếng súng thực sự. "Chủ tịch Long! Đây là ý gì? Muốn dùng vũ lực uy hiếp chúng tôi hay sao?" Tưởng Hưng Thịnh và mọi người ai nấy đều kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Long Chí Minh. "Hừ!" Long Chí Minh quay người lại, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi. "Không phải lệnh của tôi! Đứng yên đấy đi, có chuyện xảy ra rồi!" Long Chí Minh vội nói.

Tưởng Hưng Thịnh và mọi người đều đứng yên, không ai dám nhúc nhích. "Bố! Đó là súng!" Khẩu đại liên M2000, được nạp viên đạn có đường kính chín mi li mét, dung lượng của băng đạn chứa được mười lăm viên, tầm bắn gần năm mươi mét và có độ sát thương cao. "Thiết bị an ninh nhà chúng ta không có loại súng này"

Vẻ mặt Long Tuấn Hạo bình tĩnh, dựa vào kinh nghiệm ở Tam giác vàng, anh ta nhanh chóng phán đoán được tình hình.

Nghe được Long Tuấn Hạo nói điều này, sắc mặt Long Chí Minh vốn dĩ đã khó coi, bây giờ trở nên trắng bệch không gì sánh được.

An ninh trong nhà họ Long không có ai được trang bị loại vũ khí này, đồng nghĩa với việc có thể lực khác đã đến đây.

Vào đêm khuya thế này, mang theo vũ khí đến nhà họ Long là muốn làm gì?

Long Chí Minh biết chắc chắn không phải đến đây để chúc Tết mình. "Khẩu đại liên M2000 là một loại vũ khí tiêu chuẩn, một cá nhân rất khó có thể sở hữu! Nhất định chủ sở hữu nó phải là một tổ chức lớn." "Bố, mình đi trước."

Long Tuấn Hạo lập tức tiến lên một bước, kéo Long Chí Minh ra sau người, đồng thời ánh mắt sắc bén liếc qua cửa ra vào. "Đi, bố có thể đi đâu?" Long Chí Minh lắc đầu cười. "Con đã cho người đào một đường hầm ở sân sau để đề phòng một ngày như hôm nay!"

Long Tuấn Hạo quay lưng về phía Long Chí Minh, hơi cúi đầu giống như một con báo chuẩn bị săn mồi, toàn thân bảo vệ ông ta.

Long Chí Minh do dự vài giây, sau đó liền gật đầu, chuẩn bị đi ra sân sau. "Pång pång!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Vừa mới đi được hai bước thì liền nghe thấy tiếng súng bắn vang lên từ sân sau. "Nhà họ Long, sân sau bị tấn công!" Giọng của bảo vệ nhà họ Long từ sân sau truyền đến.

Long Chí Minh dừng lại, mắt của Long Tuấn Hạo cũng trở nên lạnh lùng.

Chuẩn bị đầy đủ như vậy để tấn công, rốt cuộc chúng là ai?

Không đợi Long Tuấn Hạo suy nghĩ nhiều, từ sân trước của biệt thự đã vang lên từng đợt súng dồn dập. "Pång! Pång! Pång! Pång!"

Tiếng súng liên tục vang lên, thi thoảng lại cộng thêm tiếng gọi từ sân sau. khu dân cư cao cấp Bồng Thiên vốn yên tĩnh, giờ đây không gì náo nhiệt bằng. Không chút do dự, Long Chí Minh gọi liên tục bốn cuộc điện thoại.

Đồng tử Long Tuấn Hạo hơi thu nhỏ lại khi anh ta nghe thấy tiếng súng.

Với kinh nghiệm của mình, anh ta có thể biết được từ tiếng súng đó, có bao nhiêu người ở trước mắt, trong tay cầm thứ vũ khí gì.

Có vẻ như bây giờ trước mắt có rất nhiều người, không những thế vũ khí còn rất mạnh.

Một lúc sau, trong sân ngừng tiếng súng. "Hội trưởng Long, thành viên của hội làm ăn Hà Nội, các anh đi ra hay là tôi đi vào?" "Nếu để tôi đi vào, trong vòng một phút, tôi sẽ làm cho toàn bộ biệt thự này máu chảy thành sông."

Không lâu sau khi tiếng súng ngừng, một giọng nói vô cùng điềm tĩnh xen lẫn sự đùa cợt vang lên từ trong sân. Tinh thần Long Chí Minh bị chấn động, ông ta nhìn ra ngoài sân.

Trước đó, Tưởng Hưng Thịnh và mọi người đều muốn rụt cổ rút lui, bọn họ cho rằng đây là nhà họ Long khiêu khích đến kẻ địch, không liên quan gì đến bọn họ.

Hiện tại thì có vẻ như tất cả mọi người có mặt đều trở thành mục tiêu của bọn họ. "Di!"

Mặc dù sắc mặt của Long Chí Minh khó coi, nhưng ông ta vẫn không tỏ ra sợ hãi mà cắn rằng bước ra ngoài.

Trong những năm qua, Long Chí Minh đã trải qua vô số sóng gió nên việc anh bị kẻ địch tìm đến cửa nhà cũng không gì là lạ.

Chỉ là đêm nay kẻ địch có chút hung hãn.

Long Tuấn Hạo theo sát Long Chí Minh từng bước một, luôn giữ chính xác một góc độ. Nếu như có xảy ra chuyện gì thì anh ta có thể cứu Long Chí Minh một cách nhanh nhất. "Nhớ kỹ, trong vòng ba mươi giây, tôi sẽ làm cho biệt thự không còn lấy một bóng người!" "Nếu làm trái lời của tôi... tôi sẽ đích thân làm cho biệt thự này không còn một bóng người! Ha ha." Một giọng nói lại vang lên từ trong sân

Nghe vậy, Tưởng Hưng Thịnh cùng mọi người không dám rút về nữa, bọn họ đi theo bước chân của Long Chí Minh.

Một số người hầu quanh biệt thự cũng nhốn nháo đi ra ngoài. Gần tám mươi người của Long Chí Minh cộng thêm gần hai mươi người hầu trong biệt thự cùng nhau đi ra khỏi biệt thự. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Vừa bước ra khỏi cửa, ánh mắt của Long Tuấn Hạo đã quét qua một lượt, anh ta nhìn ra toàn cảnh tình hình trong biệt thự.

Lúc này trong sân biệt thự cửa đóng chặt, có hai người mặc đồ đen đứng canh cửa.

Trong sân, một nửa trong số năm mươi nhân viên bảo vệ của nhà họ Long đã nằm trên mặt đất, xung quanh máu me bê bết.

Những nhân viên bảo vệ còn lại thì cánh tay của họ đang dần run lên, vẻ mặt đầy kinh hoàng.

Ở giữa sân, một người đàn ông với nụ cười hiểm ác, thô lỗ, ngồi trên một chiếc ghế dựa. Anh ta còn ngắm nghĩa khẩu súng lục nhỏ bằng vàng trên tay.

Có gần hai mươi người mặc đồ đen đứng sau người đàn ông này. Xung quanh sân biệt thự cũng có gần ba mươi người mặc đồ đen đứng vây quanh toàn bộ sân.

Những người mặc đồ đen không nói một lời, dường như tất cả đã được huấn luyện nên chỉ làm những gì nên làm. Tất cả đều không chớp mắt, tinh thần bình tĩnh. Nhìn đến đây, con người của Long Tuấn Hạo hơi co lại. Những con người mặc đồ đen này thật không đơn giản

Chỉ có người như Long Tuấn Hạo, người đã từng trải qua vô số những lần đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết mới có thể cảm nhận được rõ ràng mùi máu tanh từ trong ra ngoài và cả sự giết người tàn bạo.

Những người này nhất định đã từng dính máu tươi, và tất nhiên là không phải chỉ một mạng người. "Làm sao vậy bạn thân mến của tôi? Cần tôi giới thiệu bản thân cho mấy người không?" Người đàn ông cười đùa, thổi thổi vào nòng súng lục rồi ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.

Người đàn ông này không phải người ở đây, anh ta là người nước ngoài.

Anh ta có một chiếc mũi to, đôi mắt xanh, hốc mắt trũng sâu và thân hình cao lớn.

Cổ của anh ta lờ mờ lộ ra một hình xăm, một màu đỏ thẫm hiếm thấy.

Long Tuấn Hạo nhìn hình xăm giống như lòng bàn tay, đột nhiên nhớ tới một cái tên, sâu trong con mắt cũng ngưng lại một chút. "Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu!" Long Tuấn Hạo thì thầm.

Mặc dù âm thanh trong giọng nói của Long Tuần Hạo rất nhỏ nhưng người đàn ông kia vẫn nghe được. Anh ta giả vờ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Long Tuấn Hạo. "Oh my god! Bạn thân mến của tôi, tôi rất vui khi ở đây có người nhận ra chúng tôi đấy." "Anh là bạn thân của tôi! Cho nên..." Người đàn ông tự nhận mình là Huyền Anh tàn nhân nói: "Cho nên, tôi sẽ cho anh một thần thể nguyên vẹn."

Nghe thấy bảy chữ Quân đoàn lính đánh thuê đắm máu, trừ Long Tuần Hạo ra, những người khác ai nấy đều kinh sợ.

Dù gì thì Long Chí Minh cũng đã ở nước ngoài phát triển được vài năm nên ít nhiều có thể biết được một số điều này.