Rể Quý Rể Hiền

Chương 508: Rơi vào thế khó




Ánh mắt Cao Phong hờ hững nhìn về phía xa, cười trả lời: "Chú Quân nên nghĩ đến điều quan trọng nhất ở trong đó chứ."

Lâm Vạn Quân cười ngượng ngùng, sau đó nói: "Tôi không biết được nhiều, không dám tự mình đoán ý của Cậu Phong." "Chú nói thử xem đi." Cao Phong nói.

Lâm Vạn Quân do dự mất hai giây, sau đó trả lời: "Trái tim của cậu Phong rất mạnh mẽ, thật ra không hề coi tập đoàn Thiên Long là đối thủ. Bọn họ vốn dĩ không có tư cách để cậu Phong dốc toàn bộ sức lực. Đây là ý nghĩ mà

Lâm Vạn Quân vừa đoán ra.

Cao Phong chậm rãi gật đầu, nói: "Chú Quân chỉ nói đúng một nửa." "Tập đoàn Thiên Long rất mạnh, dù sao bọn họ cũng đã trở thành tập đoàn đa quốc gia. Chỉ nói đến thực lực của công ty, ở thành phố Hà Nội chắc không có công ty nào mạnh bằng, ngay cả Bất động sản Phong Mai cũng không phải là đối thủ. "Huống hồ bọn họ còn nằm giữ Hội làm ăn Hà Nội, trong tay có hàng trăm công ty, thế thì lại càng mạnh mẽ, cháu không coi thường bọn họ." Cao Phong thản nhiên nói. "Vậy tại sao cậu Phong lại.." Lâm Vạn Quân nhất thời không hiểu. "Vậy nên cháu mới nói chủ Quân chỉ nói đúng một nửa. Đối thủ rất mạnh, thế nhưng đối mặt với đối thủ mạnh không nhất thiết cần phải lật tất cả con át chủ bài." "Vì sau này sẽ còn những đối thủ khác mạnh hơn đang chờ đợi chúng ta, lật con át chủ bài quá sớm thì có nghĩa là mất đi lợi thế." "Sẽ thành lập liên minh, thế nhưng không phải là bây giờ, thời cơ vẫn chưa đến " "Vậy nên Chủ Quân, lần này chúng ta thật khó khăn đấy." Cao Phong khẽ thở dài. Sắc mặt Lâm Vạn Quân cứng lại, ông ta cũng có thể đoán ra được suy nghĩ của Cao Phong. Từ đầu đến cuối, Cao Phong đều coi những người phản đối anh ở nhà họ Cao là đối thủ.

Thành phố Hà Nội cũng chỉ là bàn đạp của Cao Phong mà thôi, hay cùng lắm cũng chỉ như là một cơ sở để Cao Phong tích lũy sức mạnh.

Sớm muộn gì Cao Phong cũng sẽ rời khỏi thành phố

Hà Nội bé nhỏ này. Vậy nên Cao Phong đã chuẩn bị tất cả những con bài, đều là vì nhà họ Cao.

Thế mà bây giờ, Tập đoàn Thiên Long lớn mạnh đã quay trở lại, tuyên cha muốn so cao thấp với Bất động sản Phong Mai.

Tập đoàn Thiên Long rất mạnh, điều này không ai phủ nhận được, thế nhưng sức mạnh của thành phố Hà Nội của bọn họ vô cùng có hạn.

Vậy nên nếu như Cao Phong thể hiện hết sức mạnh của mình, Tập đoàn Thiên Long kia cũng không đủ làm anh sợ hãi.

Nhưng một khi đã như vậy, tất cả những con bài của Cao Phong sẽ lộ ra trước mặt nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Vì vậy cho dù đã giải quyết được Tập đoàn Thiên Long, chiếm lấy Hội làm ăn Hà Nội, ở bên nhà họ Cao cũng đã chuẩn bị xong rồi

Cao Phong nghĩ về chuyện của nhà họ Cao, bất đắc dĩ đành phải trì hoãn sự việc.

Thế nhưng nếu không muốn thể hiện sức mạnh của mình, Tập đoàn Thiên Long vô cùng khó đối phó, vậy nên Cao Phong mới nói lần này thật khó khăn.

Tiến không được mà lùi cũng không xong, rơi vào thế bí.

Mà bây giờ Cao Phong và Lâm Vạn Quân vẫn chưa nghĩ ra cách gì để phá vỡ thế cục này. "Cậu Phong, nếu như chúng ta nhờ dòng họ trợ giúp... Lâm Vạn Quân không nhịn được mà lên tiếng đề nghị. "Không cần." Cao Phong khoát tay từ chối: "Không cần sức mạnh của nhà họ Cao, nếu như có đánh bại được thành phố Hà Nội, vậy đó cũng không phải công sức của nhà họ Cao." "Lần này, cháu muốn dùng chính sức mạnh của mình để đánh bại thành phố Hà Nội. Thứ dòng họ cho tôi chỉ là nền tảng mà thôi, tự mình đạt được mới là giang sơn. Chỉ khi là giang sơn tự tay mình giành được, mới có thể ngồi đó một cách dễ dàng." Cao Phong trầm giọng nói.

Sắc mặt Lâm Vạn Quân nghiêm túc, ông ta nói: "Cậu Phong không cần lo quá đâu, chỉ cần tôi chưa chết, Tập đoàn Thiên Long đừng nghĩ đến việc đánh bại cậu Phong"

Cao Phong khua tay nói: "Lần đầu Tập đoàn Thiên Long ra tay đã cho chúng ta một bất ngờ lớn, chắc rằng sau này bọn họ sẽ còn có rất nhiều thủ đoạn khác." "Thế nhưng vẫn chỉ là một câu, tùy cơ ứng biến thôi. Giải quyết được Tập đoàn Thiên Long, ở thành phố Hà Nội không còn ai có thể ngăn cản được bước chân của chúng ta nữa. Đến lúc đó, có lẽ là lúc phải trở về nhà họ Cao rồi."

Lâm Vạn Quân nghiêm túc gật đầu, nói: "Đúng vậy, Cậu Phong."

Sau đó, hai người nói thêm vài câu nữa rồi rời khỏi đó.

Hai người Cao Phong vừa đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy có một người phụ nữ cao gầy đang đứng trước quầy nói chuyện với nhân viên thu ngân.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ này, Cao Phong khẽ nhíu mày, sau đó mặt anh không có biểu cảm gì, chuẩn bị rời đi. "Xin lỗi cô, đồ đặt ở chỗ chúng tôi chỉ có thể tự mình lấy, người khác không thể lấy hộ được." "Chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm với khách hàng, mong cô thông cảm. Nhân viên thu ngân giải thích. "Nhưng mà.... Người đã không còn rồi, lấy như thế nào đây?" Người phụ nữ im lặng trong hai giây, sau đó khẽ nói.

Nhân viên thu ngân sững lại, hỏi: "Không còn nữa? Là có ý gì a? Chỗ chúng tôi có cung cấp dịch vụ trả lại hàng" "Người đã chết rồi..." Người phụ nữ nói. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Nhân viên thu ngân đơ ra, cũng không biết phải nói gì tiếp. "Vậy nên tôi muốn lấy đồ về đặt trước mộ của anh ấy, như vậy có được không?"

Nghe thấy người phụ nữ nói vậy, Cao Phong đã đi đến cửa lại dừng lại, kinh ngạc nhìn cô ta một cái. "Tình cảm của cô và anh ấy sâu đậm như vậy sao?" Cao Phong dừng lại một lúc, sau đó hờ hững lên tiếng. Người phụ nữ và nhân viên thu ngân nghe được câu nói đó thì nhìn về phía bên này. "Cao... Nhân viên thu ngân chuẩn bị chào hỏi, đã bị Cao Phong giơ tay ngắt quãng. "Cao Phong, là anh sao?" Hạ Vy bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, nhìn Cao Phong với vẻ mặt khó tin, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Hạ Vy gặp lại Cao Phong một lần nữa, cô ta cảm thấy vô cùng sợ sệt.

Đây chính là nỗi sợ đến từ địa ngục.

Cô ta không cho rằng thân phận của mình cao quý bằng Ngô Minh An.

Ngay cả Ngô Minh An Cao Phong cũng có thể tiêu diệt một cách dễ dàng, sau đó anh vẫn bình an vô sự.

Vậy thì Hạ Vy là cái thứ gì chứ? "Cô muốn tặng đồ vật này cho Ngô Minh An sao?" Vẻ mặt Cao Phong có chút giễu cợt.

Anh thật sự không cho rằng giữa Ngô Minh An và Hạ Vy có thứ tình cảm chân thành. "Đúng vậy!" Hạ Vy ngây ra, sau đó gật đầu trả lời. "Ít nhất anh ấy đã mua xe cho tôi, còn để lại cho tôi một căn biệt thự.." Không đợi Cao Phong lên tiếng, Hạ Vy đã chủ động giải thích. "Biệt thự đó được mua trên danh nghĩa Ngô Minh An sao? Đó cũng chỉ là tài sản của nhà họ Ngô mà thôi. Mà cô không biết à, tài sản của nhà họ Ngô đã bị tôi giành lấy rồi." "Vậy nên biệt thự bây giờ là của tôi." Cao Phong liếc Hạ

Vy một cái.

Hạ Vy kinh ngạc, ánh mắt lại hiện lên một tia sợ hãi, hơi hé miệng ra nhưng lại không biết nói gì.

Lúc này, trong lòng Hạ Vy tràn đầy các loại cảm xúc khác nhau, có lo sợ, thấp thỏm, căng thẳng, và hối hận.

Nghĩ lại lần đầu tiên gặp Cao Phong, đến bây giờ đã xảy ra vô số chuyện, có trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Hạ Vy.

Nếu ban đầu cứ làm bạn tốt của Kim Tuyết Mai, liệu bây giờ có thành ra như thế này không?

Càng nghĩ, cô ta càng hối hận.

Càng nghĩ, vành mắt của Hạ Vy càng đỏ lên.

Cao Phong hơi nhíu mày lại, anh nói: "Đưa đồ cho cô ta đi!"

Nói xong, Cao Phong quay người rời đi cùng Lâm Vạn

Quân. "Vâng, chủ tịch Phong." Nhân viên thu ngân không nói thêm lời nào, lấy đồ đưa cho Hạ Vy.

Hạ Vy trợn tròn mắt, cô ta đã cầm giấy đặt mua của Ngô Minh An, ở đây thuyết phục nửa tiếng, nhân viên thu ngân cũng không đồng ý.

Mà Cao Phong chỉ nói một câu đã giải quyết được việc này sao?