Rể Quý Rể Hiền

Chương 496: Muốn nó chết thì nó phải chết!




Cao Phong không thèm giải thích với bọn họ, nói xong câu đó liền nhấc chân đi ra ngoài, đi thẳng ra khỏi nhà.

vCảnh đêm tối hôm nay âm u hơn lúc trước nhiều.

Trăng sáng sao thừa, từng cơn gió lạnh thổi qua.

Đặt mình vào cảnh bên ngoài, thậm chỉ có thể cảm nhận được một chút lạnh leo.

"Đến lúc rồi." Cao Phong lạnh nhạt độc thoại, đi thẳng về phía trước.

Đèn đường mờ ảo rọi xuống khiến cái

bóng của Cao Phong dài ra.

Cao Phong không nói một lời đi về phía trước trên con đường khu nhà, mà lúc này ở cửa tiểu khu đã có không dưới mười chiếc xe Benz màu đen lẳng lặng chở ở đó.

Ở bên cạnh mỗi chiếc xe bên có ít nhất hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ đứng

Bảo vệ cửa khu nhà sợ tới mức rụt cổmột cái, trốn ở trong mãi, không chịu đi ra, điện thoại trên tay đã nhập số sẵn, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi 113.

Cao Phong không nói một lời cất bước i qua, bước thẳng về phía đoàn xe. di

"Cậu Phong, toàn bộ thành viên có tổng cộng ba mươi sáu người, chờ cậu ra lệnh!"

Cao Kim Thành cất bước tiến lên, cung kính báo cáo với Cao Phong.

"Cổ Minh Tuân không chặn anh lại à?" Cao Phong có chút bất ngờ.

Lúc trước Lâm triệu đô đã nói là Cao Kim Thành đã bị Cổ Minh Tuân xếp vào trong công ty, bị Cổ Minh Tuân giám sát cả ngày nữa mà.

"Cổ Minh Tuân bị Giám đốc Quân gọi lại nói chuyện rồi, hơn nữa Giám đốc Quân nói, hôm nay bạn tôi ở đây có thể sẽ là sựphản kích nhỏ đối với Cổ Minh Tuân." Cao Kim Thành báo cáo thêm.

Cao Phong chậm rãi gật đầu, nói: "Lên xe đi!"

Cao Kim Thành vội vàng mở cửa xe, cánh tay che ở trên cửa xe, hầu hạ Cao Phong lên xe.

"Soat!"

Những người khác cũng lên xe, mười chiếc xe Benz màu đen lập tức mở đèn lên, sau đó xếp thành một hàng dài đi về phía trước.

Bảo vệ trốn ở trong trừng to mắt, không tin vào mắt mình, miệng thì thào thành tiếng: "Đây không phải là, đây không phải là con rể của nhà bác Vân sao "

Đoàn xe chậm rãi đi về phía trước, hướng đi chính là nhà họ Ngô ở Hà Nội.

Cao Phong ngồi ở hàng ghế âu của xeBenz nhắm mắt nghỉ ngơi, Cao Kim Thành ở ở phía trước lái xe, không nói câu nào

Bầu trời đêm từ từ bao phủ thành phố Hà Nội.

Bóng tối kéo dài vô tận, cảnh đêm càng lúc càng tối, gió đêm cũng trở nên lạnh buốt.

Lúc mới đầu còn có thể nhìn thấy ánh trắng như ẩn như hiện trong đám mây, lộ ra từng ánh trăng nhỏ.

Cho đến khi mây đen che khuất toàn bộ ánh trăng, cả thành phố Hà Nội liền bị bao phủ hoàn toàn trong bóng tối.

Trăng đen, gió mạnh.

Nhà họ Ngô ở Hà Nội.

Ba đời nhà họ Ngô chỉ có duy nhất một đứa con, được mọi người xem như báu vật, ngay lúc này, Ngô Minh An đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, vẻ mặt u ám.Ngồi đối diện là cha của Ngô Minh An, bên tay trái là ông của Ngô Minh An, cả nhà đều ngồi trên ghế sa lon, xung quanh thì có một đám người làm đứng đấy.

Nhưng cho dù ở trước mặt ông nội anh ta thì Ngô Minh An cũng không có chút tôn kinh nào.

- Anh ta thoải mái ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân đặt lên trên mặt bàn, giống như anh cả trong nhà vậy.

"Minh An, không phải chỉ là một tên con rể nhà họ Kim thôi sao? Chúng ta sợ cậu ta làm gì?" Cha Ngô Minh An, Ngô Khánh Hiên khinh thường mở miệng.

Cha nào con nấy, có thể sinh ra một cậu ấm quần là áo lượt như Ngô Minh An thì cũng có thể biết được Ngô Khánh Hiện là loại người nào rồi.

"Không sai! Dù nhà họ Kim năm trong hàng ngũ bốn dòng họ lớn, nhưng từ khiông lớn đi thì chẳng ai có thể làm cho nhà đó vực dậy được cả." Ông nội Ngô Minh An, Ngô An Nguyên cũng chậm rãi gật đầu nói: "Anh cả nhà họ Kim Nhạc Sơn rất là vô *dụng. Tính cách của Kim Ngọc Hải thì nhu nhược, cậu ba nhà bọn họ thì chỉ là thằng biết hưởng thụ thôi."

- "Ông lớn đi kiếm người ở rể, kết quả là đưa về một tên vô dụng! Thật là buồn cười!"

"Nhà họ Kim bây giờ ấy à, không cần nhà họ Tưởng nữa, tự nhà họ Ngô chúng ta ra tay cũng có thể phá hủy bọn họ một cách dễ dàng!" Giọng điệu Ngô An Nguyên cực kỳ tự tin.

"Con muốn anh ta chết! Con nhất định phải khiến anh ta chết!" Sắc mặt Ngô Minh An âm trầm, bàn tay siết thật chặt, hàm răng nghiến ken két.

Ngô Khánh Hiên cười khinh thường, rồixua tay nói: "Muốn nó chết thì nó nhất định phải chết! Ba không tin là nhà họ Liễu có thề vì Cao Phong mà khai chiến với nhà họ Tưởng và nhà họ Ngô chúng ta!"

Ngô An Nguyên cũng cười lạnh một tiếng, nói: "Thằng nhãi không biết sống 'chết là gì, chưa đủ lông đủ cánh mà dám dạy phép tắc với nhà họ Ngô, ông đây đã sống hơn nửa đời người rồi, có mấy ai dám nói như thế ở trước mặt ông?"

Nghe Ngô An Nguyên nói như vậy nhưng sự âm u trên gương mặt Ngô Minh An không giảm chút nào, ngược lại càng khiến anh ta muốn Cao Phong quỳ gối trước mặt mình ngay bây giờ hơn.

"Cậu chủ, trà cậu muốn đây..." Một người phụ nữ trung niên, mặc bộ quần áo như người giúp việc cất bước tiến lên, tay bưng một chén trà nóng, hai tay đưa tới trước mặt Ngô Minh An.Người thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, bàn tay toàn là nếp nhăn, gương mặt có thấp thỏm không yên, hiển nhiên là rất sợ Ngô Minh An. Được copy tại ( TRUMtru yen. com )

"Cút đi!" Đột nhiên Ngô Minh An giơ tay lên, quơ đổ chén trà nóng.

Dòng nước nóng hổi lập tức hắt lên tay người phụ nữ ấy.

Người phụ nữ bị đau la lên một tiếng, tay bị phỏng đến mức phồng lên, tốc độ nhanh chóng, hoàn toàn có thể nhìn bằng mắt thường.

Nhưng Ngô Minh An lại làm như không thấy.

"Cút đi! Không nghe thấy à?" Ngô Minh An trừng mắt, gương mặt tức giận nhìn về phía người phụ nữ trung niên kia.

Còn đối với đám giúp việc ở xung quanh thì họ cũng đã sớm quen với cảnhtượng này rồi.

Mà ngay cả cha lẫn ông nội của Ngô Minh An cũng cảm thấy rất bình thường.

"Gào thét cái gì? Còn không mau đi xuống dưới, không muốn làm thì cút ngay!" Ba Ngô Minh An, Ngô Khánh Hiền gầm lên một tiếng.

"Đừng mà Tổng giám đốc Hiên, con của tôi lên đại học còn phải cần tiền, nếu tôi thất nghiệp thì nó không thể học tiếp được..." Người phụ nữ vội vàng dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Ngô Khánh Hiên.

Ngô Minh An lập tức tìm được chỗ để phát tiết, anh ta cười lạnh: "Con của bà đến trường thì có liên quan gì đến tôi? Giỏi giang lắm hả, không thể làm thì thu dọn đồ đạc rồi đi đi!"

"Bà giống y như Cao Phong, là thứ vô dụng! Đồ ăn bám phải dựa vào người khác mới có thể sống được! Đến cả đứa con họcđại học mà bà cũng không thể lo nổi thì bà còn sống làm gì nữa, không bằng chết đi cho xong."

Ngô Minh An gần như điên, mắng chửi người phụ nữ trạc tuổi mẹ anh ta, bộc lộ ra bản chất rác rưởi ở sâu trong nội tâm anh ta.

Vành mắt người phụ nữ đỏ lên, nhưng vẫn cúi đầu vội vàng nói xin lỗi.

Sinh ra làm người, ai cũng có lần đầu

tiên.

Nếu như không phải đi đến bước đường cùng thì ai lại đồng ý bị một thẳng nhóc cỡ tuổi con mình chỉ vào mặt mình mắng xối xả chứ?

Thấy bộ dạng hèn mọn của người phụ nữ, Ngô Minh An chẳng những không dừng lại mà càng thêm nghiêm trọng hơn.

Lúc này Ngô Minh An đã điên rồi!Thậm chí là đối xử với người phụ nữ trước mắt y như đối xử với Cao Phong vậy.

Cho nên anh ta phát tiết hết tất cả sự bực bội trong lòng lên người phụ nữ này.

"Vô dụng! Bà vô dụng y như Cao Phong vậy! Vừa thấy cái thứ vô dụng như mấy người là tôi đã thấy buồn nôn rồi! Cút ngay cho tôi!"

Ngô Minh An nói xong thì đột nhiên tiến lên, tát một cái vào mặt người phụ nữ trung niên kia.

"Bop!"

Một tiếng chói tai vang lên, người phụ nữ bị đánh lùi lại mấy bước.

Nhưng mọi người trong nhà họ Ngô đều thờ ơ lạnh nhạt, cơ bản là không có ai có ý định ngăn cản Ngô Minh An lại cả.

"Cậu cậu cậu! Tuyết Mai, nó, nó có ý gì?" Kiều Thu Vân trừng to mắt hỏi.

Lúc này Kim Tuyết Mai đã hiểu ra, sắc mặt không nhịn được mà đỏ bừng lên, thấp giọng nói: "Con có biết anh ấy nói gì đâu..."

Trong lòng thì nghĩ là, anh khoe mẽ gì vậy chứ, nửa tiếng cũng không nổi nữa là...

Cao Phong ra khỏi nhà, đứng ở dưới lầu ngẩng đầu nhìn lên trời, khỏe môi hơi nhếch lên tạo thành vòng cung.